Lúc này trên Tần Xuyên tuyết trắng rơi đầy trời. Đám đệ tử khẩn trương ngồi bên trên võ trường ở Tử Hà phong, nóng lòng chờ đợi.
"Aiii. . . Làm sao còn không có tin tức a? Ta vội muốn chết rồi!"
"Hai ngày trước từ dưới núi truyền đến tin tức tại Đông Hải xuất hiện một tòa tiên cung, cường giả của tất cả các đại tiên gia thánh địa đều đã chạy tới nơi đó."
"Toàn bộ Đông Hải lúc này đã đầy ắp người, vô cùng náo nhiệt."
"Bực đại tạo hóa này có thể ngộ nhưng không thể cầu, nếu như chúng ta bỏ qua thì sợ là cả đời này sẽ không gặp được lần nữa."
Đám người không ngừng nghị luận, ai ai cũng lòng nóng như lửa đốt, nhưng không có đạt được chỉ lệnh thì ai cũng không dám hành động.
Nghe bọn hắn nghị luận, Tề Vô Hối cũng là sắc mặt âm trầm, nóng lòng không thôi.
Ánh mắt hắn thỉnh thoảng nhìn hướng sau núi, luôn một mực chờ mong nơi đó có thể truyền đến một chút tin tức.
Nhưng hôm nay đã là một tháng trôi qua mà vẫn không hề có một chút tin tức nào.
Lục Phong vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói ra tại bên tai Tề Vô Hối: "Sư huynh, ngoại giới đều đang đồn rằng Bổ Thiên giáo chúng ta đang nội loạn. Tin đồn này đã truyền khắp các nơi trong Đại Hoang, đối với thanh danh của chúng ta không tốt lắm. Ngươi xem chúng ta có nên ra mặt giải thích một phen hay không?"
Tề Vô Hối nghe vậy liền nhíu mày, hắn nghiêm túc suy tư một chút rồi khoát tay áo, nói: "Không cần, cứ để bọn hắn truyền đi, chúng ta không cần để ý tới."
"Thế nhưng là. . ." Lục Phong nói mà dừng, do dự một hồi mới nói: "Đông Hải bên kia xuất hiện tiên cung, Bổ Thiên giáo chúng ta thật sự không để ý tới nó sao?"
Lục Phong nhìn xem một những đệ tử đang nghị luận ầm ĩ phía dưới mà cũng là mười phần bất đắc dĩ.
Mỗi ngày không biết rõ có bao nhiêu đệ tử tới tìm hắn nói là muốn đi liều mạng bằng vận khí để nhìn xem có thể có một phen đại cơ duyên hay không.
Nhưng không có mệnh lệnh của Tề Vô Hối thì ai cũng không dám hành động, chỉ có thể khổ tâm ngồi trên Tử Hà phong lẳng lặng chờ đợi.
Lục Phong có thể cảm giác được đám đệ tử đã có chút kiềm nén cảm xúc, nếu cứ tiếp như thế thì nhất định sẽ gây ra nổi loạn.
Bổ Thiên giáo từ trước đến nay luôn tôn sùng lý niệm tu tiên tự do, con đường của ngươi do chính ngươi lựa chọn. Người làm thầy chỉ là dạy cho ngươi đường đi, còn đi như thế nào thì còn phải xem chính ngươi lựa chọn ra sao.
Cho nên mỗi một vị đệ tử của Bổ Thiên giáo đều có ý nghĩ của riêng mình, cũng có lựa chọn của riêng bọn hắn.
Tại thời điểm này đám đệ tử đều muốn xuống núi, nhưng Tề Vô Hối lại đem bọn hắn nhốt tại trên núi, vậy không khác gì đã đoạn mất tiên duyên của đám đệ tử.
Ở lại trong thời gian ngắn thì còn được, nếu như trường kỳ ở lại thì nhất định sẽ bị đám đệ tử phản kháng.
Nếu chỉ có một hai vị đệ tử bất mãn thì không sao, nhưng nếu đệ tử toàn giáo đều bất mãn thì sẽ không dễ khống chế.
Tề Vô Hối làm sao không minh bạch đạo lý này. Hắn nhìn thoáng qua phía sau núi thì thấy vẫn là một điểm dấu hiệu cũng không có.
"Aiii. . ."
Tề Vô Hối vô lực thở dài một hơi, thừa nhận áp lực cực lớn. Hắn rất không muốn sinh biến, nhưng lại không thể áp chế ý muốn của những đứa nhỏ kia hay hạn chế bọn nó tu hành.
Tề Vô Hối nhất thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Diệp sư đệ a Diệp sư đệ, ngươi đến cùng đang làm cái gì, ta đã sắp gánh không được rồi." Trong lòng Diệp âm thầm mắng Diệp Thu hai câu.
Sau đó hắn hữu khí vô lực nói ra:
"Aiii, thôi được rồi, đã là tiên duyên thì không thể bỏ qua."
"Xem tình hình này muốn chưởng giáo sư huynh tỉnh lại thì đoán chừng còn cần một đoạn thời gian nữa, đến lúc đó sợ là cũng đã bỏ qua cơ hội rồi."
"Lục sư đệ, ta không thể rời khỏi Tần Xuyên, liền do ngươi cùng Dương sư đệ và mấy vị khác trưởng lão dẫn đội mang những đứa nhỏ này xuống núi đi."
Lời này vừa nói ra, đám đệ tử lập tức mừng rỡ như điên.
Bọn hắn bị Tề Vô Hối nhốt tại Tử Hà phong đã hơn một tháng nên cũng đã sớm khó chịu gần chết. Bây giờ đạt được Tề Vô Hối đồng ý cho bọn hắn xuống núi tranh đoạt một chuyến tiên duyên, vậy nội tâm bọn hắn sao có thể không kích động.
Đương nhiên đây chỉ là ý nghĩ của một số ít đệ tử, phần lớn đệ tử và đặc biệt là đệ tử của Thủ phong đều không có bất kỳ biến hóa nào.
Bởi vì so với tiên duyên thì bọn hắn quan tâm an nguy của sư tôn mình hơn, từ đầu đến cuối bọn hắn rất lo lắng cho tình huống phía sau núi.
Bầu không khí tại hiện trường lúc này bị tạo thành hai thái cực tương phản, một bên mừng rỡ còn một bên buồn rầu.