Sau khi suy nghĩ một hồi, Tề Vô Hối vẫn là không yên lòng, quay người hướng về phía Lâm Thanh Trúc nói ra: "Lâm sư điệt, thế hệ tuổi trẻ của bản giáo thì ngươi là người mạnh nhất. Loại tiên duyên to lớn như thế mà không có ngươi thì không được. Hay là. . . Ngươi cũng xuống núi một chuyến nhé?"
Tề Vô Hối sử dụng giọng điệu thương lượng để thỉnh cầu Lâm Thanh Trúc.
Lâm Thanh Trúc run lên một cái, xem hướng sau núi mà nàng có chút không yên lòng.
Do dự một hồi, Lâm Thanh Trúc cảm thấy vẫn còn có chút không ổn, tại thời điểm này nàng chỉ muốn canh giữ ở bên người sư tôn, không muốn rời khỏi Tử Hà phong.
Thế nhưng cảnh tượng hoành tráng bực này mà Bổ Thiên giáo ngay cả một vị thiên tài xuất thủ cũng không có thì quá mất mặt mũi của tông môn.
Suy tư một lát, ánh mắt Lâm Thanh Trúc cong lên, nhìn xem Triệu Uyển Nhi đang ngẩn người ở phía sau mà khóe miệng nàng trong nháy mắt liền giương lên, lộ ra nụ cười tà ác.
Triệu Uyển Nhi ý thức được ánh mắt của Lâm Thanh Trúc mà trong lòng run lên.
Sư tỷ muốn làm gì?
Ánh mắt nàng thật là tà ác!
Ta hơi sợ a!
"Sư. . . Sư tỷ." Triệu Uyển Nhi run run nói.
Lâm Thanh Trúc bỗng nhiên nắm chặt tay Triệu Uyển Nhi, nói: "Uyển Nhi, đừng nói nữa, sư tỷ hiểu."
Lâm Thanh Trúc nói lời thấm thía, lại nhìn một chút đại tà ác trước ngực Triệu Uyển Nhi, rồi lại so sánh với mình một phen, nàng không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Bây giờ ngươi cũng đã trưởng thành, cũng nên là thời điểm một mình gánh vác một phương."
"Trên núi có quá nhiều chuyện sư tỷ không dứt ra được, cho nên một trận chiến này liền từ ngươi thay sư tỷ xuống núi. Ngươi thấy như thế nào?"
Nghe sư tỷ thành khẩn thỉnh cầu với ánh mắt thanh tịnh chân thành, Triệu Uyển Nhi vậy mà nhất thời khó mà cự tuyệt sư tỷ.
Phảng phất như nếu thời điểm này nàng cự tuyệt thì sư tỷ nhất định sẽ rất thương tâm, vậy nàng sao có thể làm ra loại chuyện như vậy.
Nghĩ tới đây Triệu Uyển Nhi khẽ cắn môi, nói: "Được, muội sẽ đi. . ."
Trước kia nàng gặp được chuyện gì cũng đều là sư tỷ một người che chở phía trước nàng, hiện tại cũng nên đến phiên nàng ra trận một lần, vừa vặn cũng thí nghiệm một chút bộ tiên thuật do sư tôn truyền thụ kia đến cùng mạnh bao nhiêu.
Nghe được Triệu Uyển Nhi bằng lòng, Lâm Thanh Trúc xấu bụng cười một tiếng.
Đúng là bộ dạng này của sư tôn rất có tác dụng, chỉ dăm ba câu đã lừa dối cho sư muội mơ hồ!
Bất tri bất giác Lâm Thanh Trúc đã dần dần học xong bộ văn học sáo lộ của Diệp Thu, nội tâm nàng cũng trở nên xấu bụng.
Lâm Thanh Trúc lại có chút lo lắng, tiếp tục nói: "Sư muội, dưới núi thiên tài tụ tập, cường giả nhiều vô số kể. Vinh dự của Tử Hà phong và tôn nghiêm của tông môn chúng ta liền dựa vào ngươi."
"Sư tỷ yên tâm, muội sẽ không để cho các ngươi thất vọng." Triệu Uyển Nhi dùng ngữ khí kiên định đáp ứng.
Nàng bây giờ vô cùng tự tin, bởi vì nàng có hỏa diễm mạnh nhất thế gian thì sợ gì kẻ nào?
"Ừm. . . Hành sự cẩn thận. Đi thôi." Lâm Thanh Trúc cuối cùng mang theo ánh mắt lưu luyến cùng Triệu Uyển Nhi bàn giao một tiếng, rồi đưa mắt nhìn Triệu Uyển Nhi rời đi.
Sau khi Triệu Uyển Nhi rời đi, bên trên gương mặt băng lãnh của Lâm Thanh Trúc nhịn không được bật cười một tiếng.
Một bộ sáo lộ này của sư tôn chơi thật vui, ta mới nói vài câu đã nắm được sư muội rồi!
Không thể không nói Lâm Thanh Trúc không hổ là người đi theo Diệp Thu lâu nhất. Giờ phút này nàng đã thuần thục nắm giữ kỹ xảo sáo lộ mà bình thường Diệp Thu hay làm với các nàng .
Bây giờ có Triệu Uyển Nhi là thiên tài Chí Tôn cảnh sơ kỳ tọa trấn, vậy Bổ Thiên giáo sẽ bớt lo lắng đi một chút.
Phải biết Triệu Uyển Nhi không chỉ có là Chí Tôn cảnh sơ kỳ đơn giản như vậy. Sự đáng sợ nhất của nàng nằm ở vô thượng tiên cốt cùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Những thiên tài chói mắt tại các giới vực khác tại trước mặt Hồng Liên Nghiệp Hỏa đều là cặn bã, cho nên Lâm Thanh Trúc vô cùng yên tâm.
Mà lúc này tại bên trong động phủ Tử Hà, một trận kim quang sáng chói lóe ra, phù văn lưu động, toàn bộ sơn động vô cùng loá mắt.
Diệp Thu xếp bằng ở đằng sau Mạnh Thiên Chính, bộc phát ra toàn bộ khí lực, không ngừng xung kích mầm tai hoạ trong thể nội Mạnh Thiên Chính như muốn triệt để bài trừ.
Trải qua một tháng làm hao mòn, cuối cùng Diệp Thu đã chữa trị xong một chút thương thế trong cơ thể Mạnh Thiên Chính.
"Phù. . ."
Một lần xung kích qua đi, Diệp Thu mở hai mắt ra, thở mạnh một hơi.
Một tháng này hắn không quản ngày đêm để chữa thương cho Mạnh Thiên Chính cũng rất hao tổn tinh thần.
Diệp Thu càng mệt mỏi bao nhiêu thì hắn càng hận Thiên Mộng bấy nhiêu. Nữ ma đầu này trước khi chết vậy mà còn chơi hắn một tay như vậy, hắn quả thật có chút phẫn nộ.