Chương 443: Tần Liệt (2)
Chương 443: Tần Liệt (2)
Giới sơn là một thị trấn quy mô không nhỏ.
Tô Ngọc Ninh tính toán sơ qua, thị trấn này ít nhất có mấy trăm hộ gia đình.
Cửa hàng dọc phố rất nhiều, các loại cá thấy cũng chưa từng thấy bày ở dưới mái hiên bên đường, tiếng hô rao hàng không dứt bên tai.
“Cô nương, muốn mua cá không?”
Bọn Tô Ngọc Ninh tiến vào Giới sơn trấn không lâu, đã có ngư dân ghé đến trước mặt.
“Cá sáng sớm mới bắt từ dưới biển, còn nhảy tanh tách nè.”
“...”
Đối mặt các ngư dân bán cá, bọn Tô Ngọc Ninh uyển chuyển từ chối.
Bọn họ dừng bước ở một tiệm đồ ăn vặt, mỗi người gọi một bát to sủi cảo.
Trong canh sủi cảo nóng hổi bày tôm nhỏ cùng rong biển cắt vụn, sủi cảo cũng vỏ mỏng nhiều nhân, một bát sủi cảo lớn vào bụng, Lương Đại Hổ ăn mà còn chưa hết thèm.
“Chưởng quầy, thêm hai bát!”
“Vâng!”
Chưởng quầy nghe vậy, trên mặt cũng vui đến nở hoa.
Khi bọn Tô Ngọc Ninh ở ven đường ăn sủi cảo, ở trong một chỗ lầu các phố đối diện, một người trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm quan sát bọn Tô Ngọc Ninh.
Hắn nhìn thấy bên cạnh lão Mã thế mà còn có hơn hai mươi người, hắn nhíu mày lại.
“Người bên cạnh lão Mã gốc gác thế nào, làm rõ chưa?”
Người trẻ tuổi là kẻ buôn muối tư Tần gia đại công tử Tần Liệt, chuyên môn phụ trách tiếp xúc với kẻ buôn muối tư các nơi.
Một lần này lão Mã chủ động liên hệ bọn họ, nói muốn nhập hàng.
Hắn cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Dù sao dựa theo ước định với nhau, bọn họ nửa năm mới liên hệ một lần.
“Chúng ta tra xét rồi, bọn họ đều là đi theo lão Mã cùng nhau đến Hải Châu chúng ta.” Một thủ hạ mở miệng nói: “Không phải người bản địa Hải Châu chúng ta.”
“Có khả năng là tùy tùng lão Mã mang đến.”
“Sao trong người đi theo còn có nữ nhân?”
“Có thể là tình nhân của lão Mã.”
“Được rồi.”
Tần Liệt lại quan sát một lúc đám người Tô Ngọc Ninh ở ven đường ăn sủi cảo, lúc này mới phân phó với người dưới trướng: “Dẫn bọn họ đi trang viên.”
“Vâng.”
Thủ hạ kia gật gật đầu, sau đó ‘bịch bịch’ đi xuống lầu các.
Bọn Tô Ngọc Ninh sau khi tiến vào Giới sơn trấn, chưa tìm khách sạn ở lại, cố ý ở bên đường ăn sủi cảo, chính là muốn chờ đối phương liên hệ bọn họ.
Không bao lâu, liền có một hán tử bộ dáng ngư dân tới trước mặt lão Mã.
“Lão Mã, theo ta.”
Ngư dân đó đi đến trước bàn của lão Mã, sau khi bỏ lại một câu, liền nhấc chân bước đi.
Lão Mã ngẩn ra, sau đó nhận ra người nọ là người trước kia giao tiếp với mình.
Hắn hướng ánh mắt về phía Tô Ngọc Ninh, Tô Ngọc Ninh gật gật đầu.
“Chưởng quầy, tính tiền.”
Tô Ngọc Ninh từ trong lòng lấy ra một nắm tiền đồng đặt ở trên mặt bàn, đứng lên.
Lương Đại Hổ sau khi nhét hai miếng sủi cảo vào miệng, lúc này mới vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Bọn Tô Ngọc Ninh đi theo người này ra khỏi thôn trấn, chuyển vào một con đường nhỏ trong rừng.
Hai huynh đệ tránh né ở bên ngoài thôn trấn nhìn thấy bọn Tô Ngọc Ninh đi ra, cũng lén lút đi theo.
Bọn họ dọc theo đường nhỏ trong rừng đi không bao lâu, đã có hơn hai mươi hán tử từ ven đường lao ra.
Những hán tử này ai cũng cao lớn khỏe mạnh, trong tay còn cầm dao.
Bọn Lương Đại Hổ vội vàng bảo vệ Tô Ngọc Ninh ở giữa, như đối mặt đại địch.
“Người một nhà.”
“Đừng khẩn trương.”
Hán tử đầu lĩnh quay đầu nói với bọn lão Mã: “Bây giờ cần bịt mắt các ngươi.”
Các hán tử cầm binh khí kia tiến lên, mang mắt của bọn Tô Ngọc Ninh bịt kín toàn bộ.
Ở dưới những người này dẫn đường, bọn Tô Ngọc Ninh lại tiếp tục đi về phía trước.
Đi ước chừng một canh giờ, bọn họ lúc này mới dừng bước, có thể cởi xuống miếng vải đen bịt mắt.
Giờ phút này xuất hiện ở trước mặt bọn Tô Ngọc Ninh là một tòa nhà ở thôn quê.
Chỉ thấy một căn nhà đơn lẻ tọa lạc trong một mảng rừng, chung quanh có không ít người cầm binh khí tuần tra gác, đề phòng nghiêm ngặt.
“Lão Mã, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Tần Liệt nhìn thấy đoàn người lão Mã đến, chủ động đi ra đón.
Lão Mã chắp tay với Tần Liệt: “Tần công tử, ta gặp ngươi một lần cũng không dễ dàng nha.”
“Ha ha ha.”
Tần Liệt cười ha ha nói: “Lão Mã, chúng ta làm nghề này, đều là treo đầu trên lưng quần kiếm ăn, có chút không chú ý liền phải đầu rơi xuống đất, ta không thể không cẩn thận một chút, còn xin thứ lỗi.”
“Không sao không sao.”
Lão Mã trái lại không để bụng.
Dù sao bây giờ hắn là không tự làm chủ được.
Nếu không thể liên lạc được đám người Tần Liệt, Tô Ngọc Ninh sẽ lấy mạng của hắn.
Hôm nay liên hệ được bọn Tần Liệt, mạng nhỏ của hắn xem như giữ được rồi.
“Lão Mã, ngươi sao lại đột nhiên tới đây?”
Tần Liệt đón đoàn người lão Mã vào phòng khách ngồi xuống, tò mò hỏi.
Lão Mã nhìn Tô Ngọc Ninh ngồi ở bên cạnh một lần, nói: “Cũng không phải ta muốn đến, ta chỉ là một người giật dây bắc cầu.”
“Vị này là Tô cô nương, nàng muốn nhập hàng từ chỗ các ngươi.” Lão Mã nói ra tình hình thực tế.
Tần Liệt đánh giá cao thấp Tô Ngọc Ninh một phen, trong lòng nói thầm.
Hắn vốn còn cho rằng nữ nhân này là người tình của lão Mã.
Nhưng không ngờ, lại là một vị khách hàng lớn.
“Tô cô nương là người ở nơi nào?”
Tần Liệt chỉ biết lão Mã là Đông Sơn phủ bên kia, cụ thể không biết hắn là buôn muối thay ai.
Hôm nay một vị Tô cô nương tới đây, Tần Liệt lập tức dò hỏi.