Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 444 - Chương 444: Đàm Phán Tan Vỡ

Chương 444: Đàm phán tan vỡ Chương 444: Đàm phán tan vỡ

Tô Ngọc Ninh không chút luống cuống, bắt đầu bắt chuyện với Tần Liệt.

Tần Liệt thông qua nói bóng nói gió, đối với Tô Ngọc Ninh bọn họ bên này đã có một ít hiểu biết.

Chỉ là Tô Ngọc Ninh cũng chưa thổ lộ toàn bộ tình hình thực tế, chỉ nói một ít thứ nàng muốn nói.

Khi nghe nói Tô Ngọc Ninh muốn mang muối tư tới địa khu Ngọa Ngưu khu buôn bán, Tần Liệt lập tức nhíu mày.

“Tô cô nương, các ngươi nếu là muốn đưa hàng tới Ngọa Ngưu sơn buôn bán, chỉ sợ Tần gia ta không có cách nào cung cấp hàng cho các ngươi.” Tần Liệt trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.

“Tần công tử, đây là vì sao?”

Tô Ngọc Ninh lập tức nghi hoặc không thôi.

Tần gia chủ yếu là phụ trách sản xuất muối tư.

Theo lý thuyết bán càng nhiều, bọn họ kiếm càng nhiều.

Nhưng Tần Liệt nghe nói bọn họ muốn tới Ngọa Ngưu sơn bên kia buôn bán, thế mà không muốn cung cấp hàng cho bọn họ, đây là đạo lý gì?

“Lão Mã là người biết chúng ta.”

Tần Liệt nhìn Tô Ngọc Ninh một lần, nói: “Nếu không phải lão Mã giật dây bắc cầu, ta thậm chí cũng sẽ không gặp các ngươi, càng đừng nói cung cấp hàng cho các ngươi.”

“Các ngươi nếu ở Đông Sơn phủ bên kia buôn bán, ta còn có thể cung cấp một ít hàng.”

“Bởi vì Đông Sơn phủ bên kia tương đối loạn, chúng ta bán tới bên đó, sẽ không có ai truy cứu.”

Tần Liệt giải thích: “Nhưng Ngọa Ngưu sơn lại khác.”

“Ngọa Ngưu sơn trước kia đều là người Lâm Xuyên Ngô gia phụ trách làm ăn muối tư.”

“Hàng của bọn họ cũng là lấy từ Hải Châu chúng ta bên này, hơn nữa là từ trong tay kẻ buôn muối tư lớn nhất Hải Châu chúng ta lấy hàng.”

“Ta nếu cũng bán hàng tới Ngọa Ngưu sơn bên kia, không chỉ đắc tội Lâm Xuyên Ngô gia, chúng ta ở Hải Châu cũng không lăn lộn được nữa.”

Tần Liệt bất đắc dĩ nói: “Ta không thể vì bán hàng, đập vỡ bát cơm của mình.”

Tô Ngọc Ninh lập tức hiểu điều Tần Liệt lo lắng.

Ngọa Ngưu sơn cũng là thị trường thành thục rồi, có cả một con đường làm ăn muối tư.

Tần gia bọn họ nếu tùy tiện nhúng tay vào, sẽ đắc tội một lượng lớn người.

Rất hiển nhiên, Tần gia bọn họ tình nguyện kiếm ít đi một chút bạc, cũng không muốn mạo hiểm lớn như vậy.

Dù sao bọn họ không chỉ cần phòng bị quan phủ, cũng cần phòng bị đồng nghiệp.

Nếu đắc tội kẻ buôn muối tư lớn nhất Hải Châu, về sau bọn họ ngay cả ăn cơm thừa canh cặn cũng không ăn được.

“Tần công tử, ta nghe lão Mã nói, các ngươi vừa làm nghề này chưa được mấy năm.”

Tô Ngọc Ninh nói: “Hàng của các ngươi cũng chỉ là bán cho một ít địa phương nhỏ, số lượng hàng ra cũng không nhiều, cho nên các ngươi bây giờ cũng không cũng đủ bạc để lớn mạnh.”

“Nhưng ngươi nếu bán hàng cho ta, về sau hàng toàn bộ dân chúng hai huyện Ngọa Ngưu sơn cần, đều sẽ lấy từ ngươi nơi này.”

“Ngọa Ngưu sơn hai huyện dân cư có mấy chục vạn, muối mỗi ngày tiêu hao cũng không phải là số lượng nhỏ.”

Muối của Đại Chu vương triều đều là một ít muối thô, trong đó cũng ẩn chứa rất nhiều tạp chất.

Nhà một hộ dân bình thường, một tháng ít nhất cần hai ba cân muối thô như vậy.

Bọn họ không chỉ nấu bếp cần ăn, hơn nữa ướp muối thịt khô, muối rau cũng đều cần lượng lớn muối thô.

Muối Ngọa Ngưu sơn hai huyện mỗi một tháng cần trên thực tế số lượng không ít.

Nhưng muối quan quá đắt, dân chúng ăn không nổi.

Nếu là bọn họ có thể lũng đoạn làm ăn muối tư ở Ngọa Ngưu sơn, vậy bọn họ có thể kiếm đầy chậu đầy bát.

“Có bạc rồi, các ngươi liền có thể chiêu mộ càng nhiều nhân thủ, xay dựng càng nhiều bếp nấu, mở rộng sản xuất.” Tô Ngọc Ninh hướng dẫn từng bước nói: “Không tới mấy năm, các ngươi liền có khả năng trở thành nhà buôn muối lớn nhất Hải Châu.”

Tần Liệt sau khi nghe xong Tô Ngọc Ninh nói, trong lòng vẫn có một chút động lòng.

Nhưng vừa nghĩ đến bọn họ nếu tự tiện dám buôn bán muối tư đến địa bàn khác sẽ gặp trả đũa, hắn liền bình tĩnh trở lại.

“Tô cô nương, vô luận ngươi nói như thế nào, chúng ta cũng sẽ không mạo hiểm.”

Tô Ngọc Ninh thấy Tần Liệt cẩn thận như thế, trong lòng cũng tương đối cạn lời.

Bọn họ buôn bán muối tư vốn là treo đầu ở trên lưng quần kiếm ăn, bây giờ thế mà sợ hãi đắc tội người ta mà không dám ra hàng đến Ngọa Ngưu sơn.

Chẳng lẽ bọn họ không ra hàng đến Ngọa Ngưu sơn, kẻ buôn muối tư khác sẽ không chèn ép bọn họ sao?

“Tần công tử, vẫn mong ngươi cân nhắc.” Tô Ngọc Ninh tiếp tục khuyên: “Bây giờ Lâm Xuyên Ngô gia đã không khống chế được Ngọa Ngưu sơn nữa.”

“Đối tác mới của chúng ta có thể bảo đảm hàng của các ngươi có thể ở Ngọa Ngưu sơn bán ra được...”

Tần Liệt lại không muốn nghe Tô Ngọc Ninh tiếp tục nói.

Hắn đứng lên nói: “Tô cô nương, việc này dừng ở đây đi.”

“Các ngươi đường xa mà đến, có thể ở lại nơi này mấy ngày, để ta tận tình địa chủ một chút.”

“Nếu muốn, ta có thể phái người dẫn các ngươi đến bờ biển đi dạo một chút.”

“Ta có việc, cáo từ trước.”

Tần Liệt không muốn ở trên chuyện này dây dưa với bọn Tô Ngọc Ninh, ở sau khi nói vài câu khách sáo, liền cáo từ rời khỏi.

“Cái thứ gì vậy, không phải là một tên buôn muối tư sao, làm bộ cái gì.”

Lương Đại Hổ nhìn bóng lưng Tần Liệt, bất mãn than thở: “Bọn hắn không bán cho chúng ta, vậy chúng ta đi nơi khác mua!”
Bình Luận (0)
Comment