"Nếu là bác sĩ, khẳng định là cậu ta sẽ không từ chối một người bệnh cần giúp đỡ đâu. Hơn nữa, ta còn dùng danh nghĩa "Bác gái" đến xin giúp đỡ, kiểu gì cậu ta chẳng vô tư hỗ trợ?"
Nghĩ đến đây, trên mặt bà chợt lộ ra một nụ cười quỷ bí.
Mà chỉ cần cậu ta chịu ra tay giúp đỡ bà thôi, bà hoàn toàn có thể thuận lý thành chương mà dùng danh nghĩa "Cảm tạ", để đưa cho cậu ta một món thù lao vô cùng quý giá.
Chẳng phải chuyện này vô cùng hợp lý ư?
"Ha hả ha hả —— " Bà che miệng cười trộm.
Nghĩ đến đây, phu nhân con rối lén lút đẩy cửa phòng ra, liếc mắt một cái nhìn căn phòng của Cưa Máu phía xa xa đang truyền đến tiếng ngáy như sấm, sau đó nghênh ngang bước về phía lầu các của Lâm Ân ( ̄︶ ̄).
Đông đông đông ——
Ba tiếng đập cửa vang lên.
Lâm Ân vốn đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, lại lập tức như cương thi thẳng tắp ngồi dậy.
"Lâm Ân à, ta là bác gái của cháu đây, cháu ở đâu rồi?"
Lâm Ân ngẩn ra.
Bác gái?
Là vị lão tình nhân của thầy?
Đã trễ thế này rồi, bà ấy còn tới nơi này làm gì nhỉ?
Hắn nhanh chóng xuống giường, đi tới trước cửa lớn, do dự nhìn xuyên qua một lỗ nhỏ trên ván cửa, quan sát bên ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, bộ ngực cao vút như con sóng mãnh liệt ánh vào giữa con ngươi hắn.
Xoát xoát ——
Lâm Ân trừng lớn hai mắt, trực tiếp kéo cửa ra, hỏi: "Sư mẫu, đã trễ thế này rồi, xin hỏi người có chuyện gì không?"
Phu nhân con rối mỉm cười, thân hình cao ba mét đứng trước mặt Lâm Ân, khiến cho hắn trở nên nhỏ nhắn đến lạ.
Bà đang muốn nói chuyện, lại trông thấy hai hàng máu mũi chảy xuống trên mặt Lâm Ân, lập tức nghi hoặc hỏi: "Lâm Ân, sao cháu lại chảy máu mũi rồi?"
Lâm Ân dùng một tay xoa máu mũi, lại xoa xoa huyệt Thái Dương, trấn định nói: "Không có việc gì, gần đây cháu hơi bốc hỏa, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi."
Phu nhân con rối cũng không nghĩ nhiều lắm, ánh mắt mang ý cười lập tức lướt qua, đánh giá Lâm Ân từ trên xuống dưới một phen, mà càng xem lại càng cảm nhận được tinh thần phấn chấn hừng hực, soái khí bức người.
Nhưng đương nhiên, phu nhân con rối không hề quên mục đích chính của mình.
"Là như vậy." Trên mặt phu nhân con rối lộ ra một chút không khoẻ, bà vươn tay đỡ trán, thoạt nhìn cả người hữu khí vô lực nói: "Mấy ngày nay một mực bôn ba bên ngoài, đặc biệt là sau khi giúp thầy của cháu đối phó với những con khôi lỗi trong tay hiệp hội Ma Nhân, thể lực của ta không sao khôi phục lại được, hơn nữa toàn thân cứ không ngừng nhức mỏi, đau đớn, tứ chi vô lực, hơn nửa đêm rồi vẫn không ngủ được..."
"Ta cũng không biết mình bị làm sao, cho nên mới muốn tìm cháu tới bác gái xem bệnh một chút..."
【 đinh! Ký chủ phát động nhiệm vụ: Trợ giúp phu nhân con rối kiểm tra thân thể, khen thưởng nhiệm vụ: Tiền khô lâu 200, kinh nghiệm cơ sở 200, có xác suất rất lớn sẽ phát động thù lao đặc biệt. 】
Có xác suất rất lớn sẽ phát động thù lao đặc biệt?
Lâm Ân nghe vậy, không nói hai lời, lập tức nhích người nhường chỗ, nói: "Bác gái mời tiến vào."
Nhưng hắn cũng có chút nghi hoặc, nếu thân thể vị phu nhân này không khoẻ, vì sao bà ấy không đi tìm thầy của hắn nhìn xem?
Rõ ràng y thuật của thầy còn giỏi hơn hắn nhiều mà?
Nhưng rất nhanh hắn chợt nghe thấy tiếng ngáy rung trời như sấm sét của thầy mình truyền đến từ bên ngoài.
Ừm...
Được rồi.
Có thể là vị phu nhân này biết hắn còn chưa ngủ, bà ấy lại không muốn đánh thức thầy của hắn, dù sao thầy cũng vừa trải qua một cuộc giải phẫu.
Ken két ——
Sau khi mời phu nhân con rối tiến vào, Lâm Ân lập tức xoay người đóng cửa lại.
Mà vừa quay người lại, Lâm Ân lại nhanh chóng nhìn thấy phu nhân con rối đang dùng sức duỗi vòng eo lười biếng, trong miệng phát ra những âm thanh sung sướng một cách kỳ quái, vòng ngực cuộn sóng mãnh liệt lập tức nhô lên như thủy triều.
Khiến Lâm Ân nhìn mà kinh tâm động phách.
Má ơi!
Bác gái, bác làm ơn kiềm chế một chút đi!
Bác có biết bác tùy tùy tiện tiện phô bày thân thể như vậy ở trước mặt một thanh niên mới lớn, sẽ tạo thành trùng kích lớn đến mức nào đối với tâm hồn non nớt của người ta hay không?
Nhưng nói gì thì nói, Lâm Ân cũng là một bác sĩ, rất nhanh hắn đã khôi phục lại bình tĩnh.
Hắn nhanh chóng mặc chiếc áo dài màu trắng của mình vào, lại lôi ra một chiếc ghế dựa, đặt xuống đối diện với phu nhân con rối, và trấn định lấy giấy bút ra, dò hỏi: "Bác gái, bác cảm thấy thân thể không thoải mái như thế nào? Có thể nói cụ thể với cháu một chút không?"
Phu nhân con rối âm thầm quan sát phản ứng của Lâm Ân, rồi đưa tay lên đỡ trán, hữu khí vô lực nói: "Đầu óc choáng váng, eo mỏi lưng đau, cơ bắp nhức nhối, làm gì cũng đau, hơn nữa không biết vì sao ta lại có cảm giác mình không thể dùng sức được."
Lâm Ân suy tư một thoáng, nhanh chóng ghi chép lại rồi nói: "Có phải gần đây bác có chút mệt nhọc quá độ hay không? Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi và bổ sung đầy đủ rồi?"
Phu nhân con rối kéo cổ áo ngủ của mình, hữu khí vô lực nói: "Ta cũng không nhớ nữa... Rõ ràng là chất lượng giấc ngủ cũng không tệ... Nhưng vẫn có cảm giác không dùng sức được..."
Bà ấy một mực kéo kéo áo như trong người rất nóng, làm Lâm Ân nhìn đến rung động cả người, nhưng đương nhiên, hắn lại nhanh chóng hoàn hồn, suy tư một lát rồi nghiêm túc nói: "Như vậy đi, bác gái, để cháu bắt mạch cho bác, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra rồi!"
Phu nhân con rối cười cười, nói: "Vậy tốt quá rồi."
Nói xong, bà lập tức kéo tay áo lên, hữu khí vô lực mà vươn tay mình tới trước mặt Lâm Ân, rồi âm thầm vừa cười trộm vừa liếc nhìn hắn.
Đương nhiên là bà không có bệnhm chỉ muốn mượn dùng cái cớ này để tạo mối quan hệ giữa hắn và đám con gái của mình mà thôi.
Khẳng định là hắn sẽ không chẩn đoán ra bệnh.
Sau đó, chỉ cần bà tùy tùy tiện tiện nhờ hắn kê cho mình chút thuốc bổ giúp hoạt huyết hóa ứ, hoặc là xoa bóp vật lý trị liệu gì gì đó, là có thể thuận lý thành chương mà đưa cho hắn một phần lễ vật tạ ơn rồi.
Kế hoạch quá hoàn hảo mà.