Lâm Ân vươn tay đặt lên cổ tay phu nhân con rối, rồi nhắm mắt lại, cẩn thận mà cảm nhận mạch đập không ngừng nhảy lên trên cổ tay bà.
Mười mấy giây sau, Lâm Ân lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Bởi vì mạch đập đưa lại cho hắn thông tin là hết thảy đều bình thường, căn bản không có bất cứ cái gì dị thường cả.
Nhưng mà không đúng!
Nếu thực sự chỉ là mệt nhọc quá độ, hẳn là mạch tượng sẽ cho hắn thấy điều này mới đúng, nhưng cái gì cũng không có, chẳng lẽ do năng lực chẩn đoán bệnh của hắn giảm xuống rồi?
"Bác sĩ, thế nào? Có nghiêm trọng hay không?" Phu nhân con rối tỏ vẻ "Sầu lo" dò hỏi.
Lâm Ân hoàn hồn, suy tư một thoáng mới nói: "Xin bác chờ cho một chút, cần một chút thời gian mạch tượng mới phản ứng lại được, đừng nóng vội."
Lâm Ân thoáng nheo mắt, lập tức mở ra giao diện hệ thống.
Nếu bắt mạch không chẩn đoán bệnh được, vậy phát động kỹ năng chẩn đoán bệnh đi.
Dù sao đối với phần lớn sinh vật ở thế giới này, ngươi rất khó dùng được phương pháp chẩn đoán bệnh dành cho nhân loại, để phán định bệnh trạng cho mục tiêu.
【 đinh! Ngươi đang sử dụng hiệu quả bị động của kỹ năng "Chẩn đoán bệnh thuật ngẫu nhiên", xin hỏi có lập tức kích hoạt hay không? 】
"Có!"
Mà cũng chính trong nháy mắt này, bên tai Lâm Ân lập tức vang lên từng chuỗi âm thanh “Đinh đinh” nhắc nhở của hệ thống.
【 đinh! Ngươi phát hiện bệnh tật của mục tiêu: Áp lực xương cốt 】
【 đinh! Ngươi phát hiện bệnh tật của mục tiêu: Huyết nhục bệnh biến 】
【 đinh! Ngươi phát hiện bệnh tật của mục tiêu: Huyết nguyên nguyền rủa (còn sót lại) 】
Lâm Ân lập tức chấn động, rồi đứng lên, ngưng trọng mà chăm chú nhìn vào phu nhân con rối trước mặt.
Phu nhân con rối ngẩn ra, nói: "Ai? Làm sao vậy?"
Lâm Ân nghiêm túc mà chăm chú nhìn vào bà, sâu kín nói: "Bác gái, bệnh của bác không nhẹ nha!"
...
Vài phút sau, tại sảnh trước của tiệm dược tề.
Phu nhân con rối với vẻ mặt ngơ ngác ngồi trước quầy, nhìn Lâm Ân đang nhanh chóng tìm kiếm đủ loại dược liệu bên trong quầy.
Từ từ!
Không đúng nha!
Ta vốn không có bệnh nha, ta chỉ muốn mượn dùng cái cớ này để tạo mối quan hệ giữa hắn với mấy đứa con gái của ta thôi.
Vì sao chỉ là một lần tùy tùy tiện tiện chẩn đoán bệnh, hắn lại làm ra vẻ nghiêm trọng như thế? Giống như ta thực sự mắc bệnh nguy kịch vậy?
"Lâm Ân? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Chẳng phải bác gái chỉ bị mệt nhọc quá độ thôi sao?"
Bà nhìn vẻ ngưng trọng mà nghiêm túc trên mặt Lâm Ân kia, không khỏi mở to hai mắt, cũng không hiểu vì sao trong lòng chợt cảm nhận được một chút khẩn trương.
"Không phải mệt nhọc quá độ." Lâm Ân ôm một đống lớn dược liệu trên tay, nặng nề quay đầu lại, rồi đeo chiếc kính một mắt lên.
Hắn một lần nữa ngồi xuống trước quầy, đặt đống dược liệu nọ qua một bên, nghiêm túc nhìn bà nói: "Bác gái, cháu hỏi bác trước, bác nhớ phải trả lời thành thật. Có phải vài năm gần đây, bác thường xuyên cảm thấy xương cốt toàn thân sinh ra một loại cảm giác mãnh liệt như đang vác vật nặng, ở thời điểm làm một chút vận động cường độ cao, thường xuyên cảm thấy thân thể mệt mỏi, kiểu như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống, cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian rất dài mới có thể khôi phục lại hay không?"
Phu nhân con rối sửng sốt: "Không có nha!"
Nói đùa gì vậy!
Bà chính là chủ nhân của trang viên con rối, tuy còn chưa đạt đến cấp quân vương, nhưng chẳng mấy tồn tại trong thế giới hắc ám này dám đến trêu chọc bà.
Nếu thân thể bà thật sự tồn tại căn bệnh hiểm nghèo nào đó, chẳng lẽ bà còn không phát hiện ra?
Bà thoáng trở nên do dự, ánh mắt nhìn thiếu niên đối diện này bắt đầu có chút không tín nhiệm.
Bởi vì rõ ràng là bà không có bệnh!
Chẳng lẽ hắn có thể tùy tùy tiện tiện mà chẩn đoán ra cái bệnh lung tung gì đó cho bà rồi?
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt, thật sâu nhìn bà, nói: "Không, phu nhân, không phải là không có, mà vì nó đã bị một thứ gì đó che giấu đi rồi, mới làm bác rất khó để phát hiện ra những bệnh trạng đã xuất hiện bên trong thân thể mình kia."
Phu nhân con rối do dự nói: "Nói đùa gì vậy, cậu đừng có lừa gạt tôi? Thầy của cậu cũng không dám lừa tôi đâu!"
Lâm Ân lộ ra ánh mắt nghiêm túc, nói: "Phu nhân, cháu lại hỏi bác một vấn đề nữa, hình thức lực lượng của bác là gì?"
Phu nhân con rối nhíu mày.
Bà nhẹ nhàng dựng một ngón tay lên, phía trên đầu ngón tay lập tức xuất hiện một quầng sáng màu đen quỷ dị.
"Chú thuật, làm sao vậy?"
Chú thuật, một loại năng lượng ma pháp quỷ dị tồn tại bên trong thế giới hắc ám, cũng tương tự như một loại bí năng mà Vu sư, ác ma, thuật sĩ… thường xuyên sử dụng.
Lâm Ân trấn tĩnh nói: "Phu nhân, có phải hàng năm bác đều giữ lại luồng bí năng chú thuật khổng lồ ở bên trong cơ thể hay không?"
Phu nhân con rối nhướng mày nói: "Đúng vậy."
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt, thâm thúy nói: "Vậy dưới tình huống không dựa vào bí năng chú thuật gia trì thì sao? Bác từng làm như vậy bao giờ chưa?"
Phu nhân con rối ngẩn ra.
Đúng là bà chưa từng làm như vậy bao giờ.
Bởi vì từ sau khi bà chuyển hóa từ con rối thành thân thể máu thịt, đã mất đi phương thức tồn trữ năng lượng của hình thái con rối, bà cũng chỉ có thể dùng thân thể của chính mình, làm vật chứa đựng bí năng chú thuật mà thôi.
Khiến cho chú thuật chảy xuôi toàn thân, có thể giúp bà tùy thời bộc phát ra sức chiến đấu rất lớn.
Lâm Ân sâu sắc nhìn bà, nói: "Nếu cháu không có đoán sai, đúng là tích lũy bí năng chú thuật trong cơ thể sẽ mang đến thực lực mạnh mẽ cho bác, nhưng nó cũng che giấu đi những bệnh biến nào đó trong thân thể. Nếu bác không tin, có thể tạm thời ngăn chặn chú thuật, sau đó nhìn lại tình huống xem sao."
Phu nhân con rối nửa tin nửa ngờ, nhưng trong lòng hết lần này tới lần khác lại khẳng định rằng, hẳn là tên đồ đệ của Cưa Máu này sẽ không lừa bà hoặc là trêu đùa bà mới đúng.
Bởi vì bà thật sự tìm không ra bất cứ lý do gì để hắn làm như vậy.
Chẳng lẽ hắn thật sự nhìn ra một chút gì đó từ bên trong thân thể của bà?
Chuyện này...
Không có khả năng đâu!
Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, cuối cùng bà vẫn nửa tin nửa ngờ mà vươn tay tới, nhanh chóng đánh ra mấy thủ thế quỷ dị.