Cùng với âm thanh “Ù ù” vầng sáng lập tức hiện lên khắp thân thể bà, bí năng vốn đang chảy xuôi bên trong mạch máu, lại nhanh chóng dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được tụ tập lại trước ngực bà.
Phu nhân con rối vừa dùng một loại thủ đoạn đặc thù, tạm thời chuyển dời bí năng toàn thân đến trái tim mình.
Mà làm như vậy, thì ngoại trừ trái tim, khắp nơi trên thân thể bà đều đã biến thành thân thể máu thịt không có bí năng bảo vệ rồi.
Gần như trong nháy mắt loại bỏ bí năng kia, đột nhiên vẻ mặt phu nhân con rối trở nên chấn động.
"Khụ —— "
Sắc mặt biến đổi, đột nhiên bà ấy mở miệng ho khan, một luồng áp lực cực lớn từ xương cốt toàn thân lập tức lan tràn tới đại não.
Xương cốt mơ hồ vang lên những âm thanh “Ken két” tựa như không thể chịu nổi gánh nặng.
Mà cơ thể cũng trở nên cứng ngắc và ứ đọng.
Thậm chí trong nháy mắt ấy, nó còn làm bà sinh ra một loại ảo giác khủng bố, tựa như hiện tại, bà vẫn còn ở trong trạng thái con rối năm đó, chưa từng biến thành thân thể máu thịt.
"Chuyện này... làm sao có thể..." Phu nhân con rối kinh hãi.
Lâm Ân sâu kín nheo mắt lại, rồi nâng kính mắt lên, chăm chú xem lời giới thiệu về chứng bệnh của hệ thống vừa hiện ra trong đầu, một lát sau mới nói: "Phu nhân, nếu cháu đoán đúng, thì hẳn là không phải ngay từ đầu bà đã có bộ thân thể máu thịt này?"
"Nói cách khác, căn cứ theo kết quả chẩn đoán bệnh của cháu, hẳn là vẫn còn một chút nguyền rủa còn sót lại nào đó đang ẩn núp trong cơ thể bác, đang từng chút từng chút một mà xâm thực thân thể, khiến cho bác không nhận thức được bệnh biến phát sinh."
"Mà biểu hiện trực quan nhất chính là nó gây lên ảnh hưởng xương cốt và huyết nhục của bác!"
Lâm Ân nâng cằm, nghiêm túc nói: "Dường như xương cốt và huyết nhục của bác đang dần dần chuyển hóa về trạng thái vật liệu gỗ và sợi."
【 đinh! Giá trị tinh thần của phu nhân con rối -10】
Toàn thân bà đại chấn.
"Chuyện này... Không thể nào... rõ ràng huyết nguyên nguyền rủa đã được giải trừ rồi!"
Vật liệu gỗ và sợi sao
Gần như tại khoảnh khắc ấy, trong đầu phu nhân con rối lập tức hiện ra trạng thái lúc trước khi bà gặp được Cưa Máu.
Hồi ấy, bà chính là một con rối gỗ.
Một con rối gỗ dùng gỗ làm khung xương, dùng sợi thực vật và nhựa cây làm thứ lấp đầy thân thể...
Quái vật!
Sắc mặt của bà chuyển thành trắng bệch.
Lâm Ân trấn tĩnh nói: "Hẳn là loại chuyển biến này đã kéo dài trong rất nhiều năm, sở dĩ bác hoàn toàn không thể phát hiện ra, chính vì bác đã quen dùng bí năng chú thuật đến hoạt động thân thể của chính mình, mà không phải dựa vào bản thân thân thể."
"Nhưng ngược lại, chuyện này càng tiến thêm một bước làm cho thân thể của bác nhược hoá đi!"
"Dưới tình huống để bí năng gia trì lên thân thể, có lẽ bác hoàn toàn không cảm nhận được điều gì khác thường, nhưng một khi bác gặp phải tình huống đặc thù, như bí năng dùng hết chẳng hạn, loại bệnh biến thân thể này sẽ lập tức mang đến phản phệ mãnh liệt cho bác." Lâm Ân nheo mắt nói:
"Nếu kéo dài tình trạng này thêm vài chục năm nữa mới bị phát hiện, e rằng đến thời điểm kia, chỉ cần bác giải trừ bí năng, thân thể sẽ lập tức sụp xuống."
Ông ——
Chỉ trong nháy mắt, đại não của pphu nhân con rối đã biến thành trống rỗng.
Bà nỉ non, giật giật cánh môi, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
Chuyện này... Chuyện này...
Làm sao có thể như vậy...
Rõ ràng bà chỉ muốn giả vờ bệnh một chút, sau đó khiến cho thiếu niên này tùy tiện xoa bóp ấn huyệt, kê đơn thuốc cho bà, cuối cùng bà có thể thuận lý thành chương mà dựa vào cái cớ ấy, để đứng giữa làm trung gian mai mối hắn cho đám con gái nhà mình...
Ai ngờ chỉ tùy tiện nhờ hắn chẩn đoán bệnh một chút, hắn lại thật sự chẩn đoán ra một đống bệnh rồi!
Bà thực sự khóc không ra nước mắt mà.
"Nhưng bác đừng quá lo lắng." Lâm Ân liếc mắt nhìn bà ấy một cái, nói: "May mà bác gái đã gặp cháu, có lẽ đây là duyên phận, xem ra trời đã định trước, ngài muốn cháu tới giải trừ bệnh trạng này cho bác rồi."
Đúng vậy.
Khẳng định đây là duyên phận.
Bằng không vì sao vị phu nhân này có thể trằn trọc không ngủ được tới nửa đêm, sau đó lén lút đến phòng hắn, nhờ hắn xem bệnh cho mình?
Chẳng lẽ chỉ số đào hoa của hắn còn mạnh đến mức ngay cả sư mẫu liếc mắt nhìn một cái, cũng muốn kéo hắn vào bên trong một căn nhà nhỏ tối đen, tiến hành một vào trò chơi vô cùng xấu hổ, mất mặt hả?
Nghĩ thôi cũng biết là không thể rồi.
Sắc mặt phu nhân con rối lập tức chuyển thành tái nhợt, bà ấy vội vàng bắt lấy tay Lâm Ân, sợ hãi ôm chặt vào trong ngực, nói: "Thật ư? Cháu, cháu thật sự có biện pháp chữa khỏi cho bác gái sao?"
"Cháu cứ yên tâm, nếu cháu thật sự có thể chữa khỏi cho bác gái, bác gái thề cái gì cũng nghe theo lời cháu, dù chúng ta lặng lẽ (beep ——) một chút, lăn lộn trên giường gì đó, bác gái cũng sẽ thuận theo mà phối hợp nha!"
Lâm Ân: "(꒪Д꒪)?"
Moá nó!
Lần này là chạm thẳng đến điểm mù đạo đức của ta rồi.
Made!
Thế giới này cởi mở như vậy hả?
Bác gái, bác làm ơn đừng nói mấy lời kỳ kỳ quái quái như vậy mà! Nếu bác còn như vậy, có muốn cháu cũng không dám chữa cho bác đâu!
Lâm Ân “Khụ khụ” hai tiếng, rồi gian nan rút tay mình về, nói: “Lăn lộn trên giường thì không cần đâu, cháu là một thiếu niên vô cùng đứng đắn, không chịu nổi trải nghiệm cấm kỵ như vậy, hơn nữa..."
Phương hướng thiết lập của cháu cũng không cho phép cháu lựa chọn một tồn tại quá lớn như bác.
So với một người phụ nữ cường tráng như bác gái, cháu càng thích...
Đương nhiên, hắn không dám nói ra hai câu cuối cùng kia.
"Được rồi, chúng ta nói về chính sự trước đã." Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, rồi bình tĩnh cầm lấy cây bút lông chim, nói: "Cháu phát hiện trong cơ thể bác gái có một chút nguyền rủa còn sót lại nào đó, điều này nói lên rằng, trước kia bác đã dùng một loại phương pháp nào đó để loại trừ quá nguyền rủa gây nên ảnh hưởng cho thân thể bác. Bác có thể nói cho cháu biết đó là phương pháp gì hay không?"
"Cháu cũng có thể đúng bệnh hốt thuốc."
Hệ thống không có đề cập đến loại phương pháp này trong giao diện giới thiệu chẩn đoán bệnh, hắn chỉ có thể trực tiếp hỏi bệnh nhân thôi.