【 sau đó, cậu ấy khóc. 】
【 ta chưa từng trông thấy cậu ấy khóc, nhìn cậu ấy khóc rất thương tâm, nhưng dường như cậu ấy khóc không phải vì vết thương trên người quá đau đớn. Cậu ấy nói ta là một cô gái tốt. Cậu ấy nói mình đã làm liên lụy tới ta rồi. Cậu ấy còn nói, Cậu ấy sẽ làm cho tất cả mọi người đều chết đi... 】
【 ngày 21 tháng 4 】
【 ta cũng không biết mình đã trở về nhà khi nào. Ta... lúc ấy ta đang sợ hãi cực kỳ, bởi vì cậu ấy nói cho ta biết, chính cậu ấy đã giết hai người bạn học trước đó... Cậu nói cậu ấy đã không thể nhẫn nhịn được nữa. Cậu ấy nói bọn họ là thứ cặn bã. Cậu ấy nói bọn họ đã từng uy hiếp cậu ấy... Nói bọn họ sẽ làm nhục ta ngay trước mặt cậu ấy... Cậu ấy nói cậu ấy sẽ giết tất cả bọn họ! 】
【 ta không biết những lời cậu ấy nói có phải là sự thật hay không. Ta rất sợ, ta cũng không dám nói chuyện này cho ba mẹ biết, ta chỉ có thể không ngừng gửi tin nhắn cho cậu ấy, ta hy vọng cậu ấy có thể ra tự thú, hoặc là... Hoặc là hãy chạy trốn đi... 】
【 Nhưng… nhưng vì sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Vì sao tất cả lại biến thành như vậy? 】
【 ta nghĩ mình phải trực tiếp gặp mặt nói chuyện với cậu ấy. Ngày mai ta sẽ đi tìm cậu ấy. Ta nghĩ mình nhất định có thể ngăn hết thảy những chuyện này lại... 】
【 ngày mai... Ngày mai ta nhất định phải... 】
Đến đây, đột nhiên nội dung nhật ký ngừng lại.
Mà ở thời điểm Lâm Ân lật xem một tờ cuối cùng, hắn chợt trông thấy một dấu bàn tay máu dữ tợn.
Bàn tay kia không giống tay của cô bé nọ, ngược lại càng giống như bàn tay hiện giờ của hắn...
Mà bên trong tờ giấy cuối cùng, hắn trông thấy một mảnh báo dính máu đã bị ai đó cắt ra.
Chữ viết bên trên đã trở nên mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ảnh chụp của cô bé kia được in trên trang báo, cả mấy câu thông báo rợn người được phóng viên đăng lên.
【 ngày 22 tháng 4 năm 19, cảnh sát phát hiện một bộ thi thể nữ tính ở dưới cầu XX, người chết là học sinh Vương Tư Nguyệt, lớp 3-5 trường trung học công lập số 3. Trên thân thể người chết có rất nhiều vết dao đâm. Bước đầu xác định thời gian tử vong là 8 giờ tối ngày 22. 】
Con ngươi trong mắt Lâm Ân đột nhiên co rụt lại.
Đã chết!
Giờ khắc này, trong lòng hắn lập tức dâng lên từng luồng hàn ý.
Nghĩa là cô bé này đã chết vào đúng ngày cô ấy đi gặp mặt nhân vật hắn đang đóng vai này!
Tại sao lại có thể như vậy?
Là ai đã giết cô ấy?
Mà cũng gần như trong khoảnh khắc đó, kim đồng hồ lại một lần nữa chích đến con số 12.
Cả phòng học lập tức chìm trong một mảnh tối đen.
Lâm Ân cũng nhanh chóng tập trung tinh thần lại, tuy thời gian còn chưa tới 10 phút, nhưng con “Quỷ” kia đã giết chết 10 học sinh rồi.
Nói cách khác, rất có thể lúc này, nó đang bắt đầu đi tìm hắn!
Trong bóng đêm, Lâm Ân nín thở ngưng thần, điều chỉnh cảm quan của bản thân tới trình độ lớn nhất, cẩn thận mà lắng nghe mỗi một động tĩnh phát sinh trong bóng đêm.
Nhưng rất nhanh, hắn lại phát hiện, khi ở bên trong căn phòng này, mọi cảm quan của hắn đã bị giới hạn ở phạm trù người bình thường.
Dường như thời gian vừa đóng băng lại, bởi vì nó trôi đi quá mức chậm chạp.
Dần dần…
Dường như hắn vừa nghe được từng tiếng bước chân nặng nề trong bóng tối, như thể có một thứ gì đó đang không ngừng đi qua đi lại trong phòng học này.
Phập ——
Phập ——
Vài tiếng kêu thê lương thảm thiết lại vang lên.
Ngọn đèn một lần nữa tỏa sáng.
Lâm Ân lập tức tập trung tinh thần, mở to mắt, mà lần này, ngay tại vị trí gần cửa sổ, trong góc phía sau lưng hắn, thân thể đã bị chém đứt đầu của bốn học sinh đang ngồi trên chiếc ghế dành cho bọn họ.
Máu tươi không ngừng "Tí tách tí tách" nhỏ xuống đất, mùi máu tươi nồng nặc làm cho bầu không khí bên trong phòng học trở nên cực kỳ gay mũi khó ngửi.
Mà cùng lúc đó, hắn còn ngửi được mùi cháy sém. Dường như thứ mùi kia bay đến từ bên trong vách tường. Nó làm người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, dường như nhiệt độ của cả phòng học cũng trở nên cao hơn trước kia một chút.
Đến đây, Lâm Ân bình tĩnh cúi đầu, nhìn xuống người mình. Và thứ thứ đập vào mắt hắn, chính là… Máu!
Không biết từ khi nào, thân thể hắn, từ trên xuống dưới, đều bị bao phủ bởi một lớp máu khô!
Chẳng lẽ… đây cũng là hình ảnh tái hiện lại một thời kỳ nào đó trong cuộc đời cậu thiếu niên kia?
Lâm Ân lập tức đứng lên, cắn chặt răng, nhanh chóng tìm kiếm khắp cả căn phòng, hắn mơ hồ đoán được một loại khả năng.
Hóa ra cô bé kia đã chết!
Ở bên trong nhật kí, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được cảm tình đặc biệt của nhân vật hắn đang đóng vai với cô bé ấy.
Có lẽ ở thời điểm cô bé kia nằm viện, đối phương đã tiếp xúc với con “Quỷ” kia rồi, thậm chí còn ký kết khế ước với nó, trực tiếp đặt một bước chân đi qua ranh giới cực đoan kia rồi.
Một người duy nhất nguyện ý trợ giúp hắn, lại bị những kẻ khác trả thù đến mức phải nằm viện...
Thật hiển nhiên, điều này đã trở thành cọng rơm cuối cùng làm hắn sụp đổ!
Nhưng nếu cô bé ấy đã chết thì sao?
"Hắn sẽ phát điên!"
Lâm Ân cắn chặt răng.
Đây chính là nguyên nhân mà trước đó, từng có một đoạn thời gian hắn trở nên do dự?
Là bởi vì đêm hôm đó, cô bé kia không ngừng nhắn tin với hắn, mới khiến hắn sinh ra dao động, dù trước đó đã quyết tâm bán linh hồn của chính mình cho ác quỷ?
Nhưng chỉ sợ, lúc ấy đã quá muộn rồi!
Trong đầu Lâm Ân nhanh chóng xuất hiện hai loại khả năng.
Khả năng thứ nhất, là con “Quỷ” kia đã sát hại cô bé ấy, bởi vì sau khi ký kết khế ước, nó sẽ không cho phép hắn sinh ra bất cứ dao động gì.
Khả năng thứ hai, là đám thiếu niên bất lương kia ra tay trả thù. Trong nhật kí từng nói, lũ người ấy xấu xa vô cùng, bất cứ chuyện gì, bọn chúng cũng có thể làm ra được, hơn nữa lúc gần đi, ánh mắt bọn chúng nhìn cô ấy cũng có chút bất thường.
Nhưng không cần biết tình huống lúc ấy rơi xuống loại khả năng nào, thì cô bé kia cũng chết thật rồi.