Thật hiển nhiên, điều kiện tiên quyết khiến Huyễn Tưởng Màu Bạc chịu thỏa hiệp giao ra ba kiện vũ khí này, đó là Lâm Ân không thể dùng chúng tới đối phó với cô ta được, nếu hắn có thể dùng những thứ vũ khí này để giết ngược lại cô ta, khẳng định là cô ta không thể ngoan ngoãn nghe lời như thế được.
Đương nhiên Lâm Ân cũng hiểu được đạo lý này.
Hiếm khi thấy hắn không có miễn cưỡng đối phương nữa, chỉ lập tức khoanh chân ngồi xuống, ôm long thư trên tay, mỉm cười nói: "Được, vấn đề này có thể gác qua một bên, hiện giờ đến thỏa mãn yêu cầu thứ ba của tôi đi, chỉ cần cô chịu ngoan ngoãn nghe lời, tôi có thể tạm thời ngừng kích thích cô một đoạn thời gian."
"Hãy nói cho tôi biết tình hình bố trí quân sự của các cô ở trong thành nguyền rủa, cả mục đích khiến các cô một mực nhằm vào Tháp Cự Tượng nữa. Tôi vẫn luôn tò mò về chuyện này, rốt cuộc ở bên trong đại não của Cự Tượng có thứ gì, lại khiến các cô và thần giáo Huyết Nhục đánh thành như vậy?"
"Là người sử dụng máy móc chí cao, đừng bảo là cô không biết chuyện này nhé?"
Lời này vừa nói ra, gần như ngay lập tức, ánh mắt Huyễn Tưởng Màu Bạc đã biến đổi, nó chuyển thành lạnh như băng, chăm chú nhìn vào hắn nói: "Ngươi cũng biết ta sẽ không trả lời, vấn đề này của ngươi quá vô nghĩa, ta vĩnh viễn cũng sẽ không bán rẻ chuyện của bản giáo, ngươi hãy chết tâm đi!"
Thật hiển nhiên, vấn đề này của Lâm Ân đã chạm đến điểm mấu chốt của cô ta rồi.
Cô ta có thể thỏa hiệp vì tập thể, nhưng một khi loại thỏa hiệp này chạm đến lợi ích của tập thể, cô ta tuyệt đối sẽ không khuất phục.
Mắt thấy cô ta lại khôi phục dáng vẻ dầu muối không ăn trước kia, trên mặt Lâm Ân lóe lên ý cười nhàn nhạt, nói: "Nha? Cô không sợ tôi sẽ tiếp tục tiến hành một vài những thao tác tà ác với cô ư? Hay cô cho rằng mình còn chưa sướng đủ? Nếu cô không phối hợp, tôi sẽ rất khó xử đó nha."
Huyễn Tưởng Màu Bạc lạnh lùng nói: "Không có khả năng thương lượng."
Lâm Ân vui vẻ: "Không phải chứ, tiểu thư máy móc có trí tuệ? Cô cho rằng tôi đang thương lượng với cô ư? Cô phải nhớ kỹ thân phận của chính mình chứ? Hiện giờ cô đang là tù binh trong tay tôi, và cuộc nói chuyện giữa chúng ta hoàn toàn không phải đàm phán, mà là thẩm vấn, là tôi đang thẩm vấn cô. Cô cho rằng mình có khả năng từ chối yêu cầu của tôi sao?"
Hai mắt Huyễn Tưởng Màu Bạc lóe lên một tia phẫn nộ: "Ngươi đã nói ngươi sẽ không tiếp tục đối xử với ta như vậy!"
Lâm Ân mỉm cười nâng chiếc kính một mắt lên, nói: "Đúng vậy, nhưng hiện giờ cô không phối hợp mà, cho nên tôi mới nói là mình rất khó xử đó, nhưng chỉ cần cô ngoan ngoãn nói ra, thì những lời tôi vừa hứa hẹn vẫn có hiệu lực như cũ."
Huyễn Tưởng Màu Bạc phẫn nộ nói: "Ngươi đừng có nằm mơ!"
Oanh —— Một đòn lấy m chi quyền với giá trị max lại một lần nữa đánh thẳng vào ngực thiếu nữ máy móc.
"Nha đát ————!" Tâm linh vừa vất vả lắm mới bình thường lại một chút đã trực tiếp bị đòn đả kích ấy đánh sâu vào, giống như vừa chỉ dừng lại vài phút thời gian đã đột ngột bị nện vào chỗ sâu nhất rồi.
Một quyền này thiếu chút nữa đã trực tiếp đánh cho ý thức của thiếu nữ máy móc phải kịch liệt rung động tới mức sụp đổ.
【 đinh! Độ sáp sáp của Huyễn Tưởng Màu Bạc +20! 】
【 đinh! Độ sáp sáp của Huyễn Tưởng Màu Bạc +19! 】
Toàn thân Huyễn Tưởng Màu Bạc rung động kịch liệt, hai mắt nén giận, nếu là sinh vật huyết nhục, chỉ e giờ phút này trên mắt cô ta đã đầy lệ rồi.
Nỗi nhục nhã nặng nề ùn ùn kéo đến, nếu đây là một bộ thân thể máu thịt, thì e rằng hiện giờ cô ta đã bị tên ác ma trước mắt này xử tử hình tại chỗ rồi.
"Đừng nóng, tiểu thư máy móc có trí tuệ, khẳng định là cô sẽ nói ra thôi, chúng ta vẫn còn một đoạn thời gian rất dài để từ từ chơi với nhau mà."
"Ngươi đúng là một tên ma quỷ!" Cô ta thẹn quá hoá giận mà bật ra một tiếng kêu to.
Oanh ——Thiếu nữ máy móc vừa mới nói xong, thứ đáp trả cô ta chính là một đòn lấy m chi quyền khác của Lâm Ân.
Đây là chỗ tốt của nguyền rủa phản phệ, nó khiến hắn có thể cuồn cuộn không ngừng nhận được năng lượng lấy m bổ sung, cũng có thể không ngừng mà tiến hành chuyển hóa và phóng thích.
Trong khoảng mười phút sau đó, Lâm Ân chỉ tập trung vào một mình cô gái máy móc kia thôi, mà hành động của hắn cũng rất đơn giản, chỉ miệt mài nâng tay lên, lần lượt đánh từng đòn lấy m chi quyền lên người cô ta, đồng thời cũng không ngừng mở miệng thẩm vấn.
Một phút.
Hai phút.
Mười phút.
Ban đầu, Huyễn Tưởng Màu Bạc còn có thể phẫn nộ mà mở miệng dùng từ ngôn phản kháng hắn, nhưng rõ ràng là số lượng những từ thô tục của cô ta cũng không nhiều, lăn qua lộn lại chỉ thốt ra được mấy từ như "Ma quỷ" "Khốn nạn" mà thôi.
Hơn nữa cô ta lại không biết, ở trong từ điển ngôn ngữ của Lâm Ân, những từ này toàn có ý nghĩa tốt cả.
Tới sau này, cô ta đã mệt mỏi đến mức không còn sức mà mở miệng nữa, lại bắt đầu quay về trạng thái kiên nhẫn như trước, tuyệt đối ngậm miệng không rên lấy một tiếng, nhưng dưới quá trình trùng kích đến từ lấy m chi lực, rất nhanh cô ta đã bị nó ảnh hưởng đến mức mỗi một lần ăn đòn đều không thể nhẫn nại nữa, chỉ còn biết há miệng, phát ra thứ âm thanh ác liệt mà đầy nhục nhã kia.
Không cần phải nghi ngờ, dưới những đòn tấn công thường xuyên, dày đặc, không chút lưu tình của Lâm Ân, tinh thần cô ta đã đi đến ranh giới sụp đổ mất rồi.
Lại nói, tuy Lâm Ân vốn chẳng có bất cứ ý tưởng gì lệch lạc đối với cô ta, nhưng không thể không nói, tiếng kêu của thiếu nữ này rất dễ nghe, nó mang theo một loại âm hưởng nữ tính pha chút lạnh như băng của máy móc, đủ để mang đến cho người khác một loại kích thích tà ác không thể nói rõ thành lời.
Mà Lâm Ân, dù sao hắn cũng là một người đàn ông bình thường.
Dù tồn tại trước mặt mình là một cô gái máy móc, nhưng nghe được những tiếng rên rỉ đầy khuất nhục, những tiếng nức nở cố gắng kiềm nén kia, trong lòng hắn cũng không thể tránh khỏi, trực tiếp bốc lên một ngọn lửa...
Và mọi người cũng biết rồi đấy, trong lòng bốc hỏa đương nhiên bên ngoài phải có phản ứng rồi...