Thu Đồng trừng Hạ Chí, rất muốn lấy đồ đập gia hỏa này một trận, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn được. Tuy nàng rất muốn nổi nóng, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cuối cùng nàng vẫn không thể nổi nóng được.
Về phần vì sao Hạ Mạt tới nơi này?
Thu Đồng cảm thấy Hạ Mạt tới nơi này để khiêu khích, là cố ý chọc tức nàng!
Không chỉ Thu Đồng cảm thấy như vậy, ngay cả Hàn Tiếu Phi Yến Trương Thành Hùng cũng cảm thấy vậy. Hạ Mạt đột nhiên xuất hiện, lộ mặt, còn dùng phương thức tương đối đặc biệt để show tình cảm với Hạ Chí, sau đó biến mất. Đây tuyệt đối là đang khiêu khích Thu Đồng.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng bọn họ sẽ không nói gì.
Chuyện tình cảm bọn hắn không tiện nói gì. Về phần quan hệ tam giác giữa Hạ Chí và Hạ Mạt Thu Đồng, bọn hắn cũng bị làm cho rất mơ hồ.
"Đồng Đồng, ta cảm thấy thật ra nàng cố ý đến để khiến ngươi tức giận" Hạ Chí lại mở miệng.
Thu Đồng trừng Hạ Chí, tên hỗn đản này biết Hạ Mạt cố ý đến chọc giận nàng, kết quả hắn còn chạy tới thân mật với Hạ Mạt, đó không phải là cố ý cùng Hạ Mạt đi trêu tức nàng sao?
"Cho nên honey, nếu ngươi tức giận thật đồng nghĩa với ngươi sẽ lọt vào bẫy của nàng." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Hàn Tiếu đang đứng bên cạnh bày ra vẻ mặt hơi cổ quái. Hạ Chí đang muốn dùng loại logic này để khiến Thu Đồng không tức giận sao?
Trên lý luận, suy luận này cũng không sai, nhưng vấn đề nằm ở chỗ vào lúc này, sao nữ nhân có thể không tức giận được?
"Nhưng mà honey, nếu như ngươi muốn tức giận ta cũng không để ý, dù sao ta cũng rất thích trông thấy ngươi tức giận." Hạ Chí tiếp tục mở miệng. Sau đó hắn nhìn Thu Đồng với ánh mắt có chút kỳ dị, lẩm bẩm: "Trông dáng vẻ Đồng Đồng lúc ghen thật sự rất ngon"
Nói đến đây, Hạ Chí đột nhiên thuận thế dời trọng tâm câu chuyện: "Ừm, vừa rồi ta đã cảm thấy đói bụng, chọn thức ăn chưa?"
Những lời sau cùng Hạ Chí nhìn Trương Thành Hùng mà nói.
"Ta lập tức gọi món." Trương Thành Hùng cũng kịp phản ứng.
Trương Thành Hùng và Phi Yến bắt đầu gọi món, mà cuối cùng Thu Đồng cũng không nổi nóng. Hoặc có lẽ là tạm thời nàng sẽ không nổi nóng. Nhưng toàn bộ bữa cơm, Thu Đồng cũng không nói chuyện với Hạ Chí, đáng về không muốn quan tâm tới hắn mặc cho ai cũng có thể nhìn ra, Thu Đồng giận thật.
Chuyện này cũng bình thường. Hôm nay Hạ Chí mới vừa trở về, sau đó lại cầu hôn Thu Đồng ngay trước mặt mọi người. Đối với Thu Đồng, đây vốn là một ngày tốt. Lúc đầu nàng còn rất vui vẻ, nhưng Hạ Mạt đột nhiên xông ra. Đặc biệt là khi Hạ Mạt thấy Hạ Chí rõ ràng còn không cảm thấy lạ lẫm gì.
Điều này khiến Thu Đồng mơ hồ cảm thấy trước khi Hạ Chí trở về, rất có thể hắn đã đi cùng Hạ Mạt thật.
Còn có một thân đồng phục cảnh sát của Hạ Mạt cũng khiến Thu Đồng có cảm thấy không thể nói thành lời. Trước đó nàng nghe nói Hạ Mạt đã không còn làm cảnh sát nữa. Nhưng Hạ Chí vừa xuất hiện Hạ Mạt lại lần nữa hóa thân thành một nữ cảnh quan, điều này có nghĩa, từ lúc mới bắt đầu, sở dĩ Hạ Mạt làm cảnh sát đều là vì Hạ Chí!
Khi Hạ Chí mất tích, Hạ Mạt không làm cảnh sát nữa. Mà khi Hạ Chí xuất hiện, Hạ Mạt lại lập tức bắt đầu làm cảnh sát tiếp. Sở dĩ nàng làm cảnh sát dường như là vì đặc biệt xử lý những chuyện có liên quan đến cảnh sát giúp Hạ Chí.
Bầu không khí trong toàn bộ bữa cơm có chút quỷ dị. Ngược lại Hạ Chí có thể ăn tới rất thơm. Thoạt nhìn trông hắn như đã rất nhiều năm chưa ăn thứ gì vậy.
Đồng thời, ở một nơi khác trong thành phố Thanh Cảng, một đôi thiếu niên nam nữ cũng đang ăn cơm.
Đôi thiếu niên nam nữ này chính là Trần Kỳ và Quan Tiểu Nguyệt. Mà giờ khắc này, hai người đang nhìn chằm chằm một cặp cha con cách đó không xa, phụ thân chừng bốn mươi mấy tuổi, nữ nhi thoạt nhìn mười mấy tuổi.
Khuôn mặt nữ hài rất thanh tú đáng yêu, nàng đang gặm đùi gà.
Gặm xong đùi gà, nàng nhìn phụ thân, nhỏ giọng hỏi: "Ba ba, ta có thể ăn thêm một đùi gà nữa không?"
"Ha ha, ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn thôi!" Phụ thân lại mắng nữ nhi: "Tiền của lão tử đều bị ngươi ăn hết sạch rồi còn muốn ăn nữa, ăn cái rắm, đi, theo ta về nhà!"
Nói xong, người cha kéo nữ nhi ra khỏi chỗ ngồi: "Được rồi, mau theo lão tử về nhà, đúng là thứ nuôi tốn cơm. Lão tử nuôi ngươi mấy tháng mà chẳng có chút tác dụng gì!"
Dường như cảm giác được có rất nhiều người đang nhìn mình, nam nhân trung niên kia nổi giận gầm lên một tiếng: "Nhìn cái gì vậy? Lão tử quản nữ nhi nhà mình, liên quan cái rắm gì tới các ngươi?"
Nam nhân trung niên này hùng hổ trực tiếp lôi nữ nhi ra khỏi nhà hàng. Nữ hài bày ra vẻ mặt tủi thân, ngay cả nước mắt cũng đã chảy ra, nhưng nàng không thể không theo nam tử trung niên rời khỏi.
Trần Kỳ không thể nhịn được nữa đứng lên, lại bị Quan Tiểu Nguyệt kéo lại.
"Thôi đi, nhịn một chút đi, hiện tại chúng ta cũng không có biện pháp gì với hắn ta." Quan Tiểu Nguyệt nhỏ giọng khuyên Trần Kỳ.
"Thật đúng là lý nào lại vậy, tên hỗn đản kia, Lộ Lộ chỉ muốn ăn đùi gà mà thôi!" Trần Kỳ nắm chặt nắm tay: "Ta thật muốn đánh hắn ta một trận!"
"Cái tên Lư Đại Quang chết tiệt kia cũng thật là. Hắn ta muốn lợi dụng Lộ Lộ kiếm một số tiền lớn, kết quả lại không biết đối xử với Lộ Lộ tốt một chút!" Quan Tiểu Nguyệt cũng rất tức giận: "Chẳng trách trước đây dì Trần lại ly hôn với hắn ta, hơn nữa còn tự mình nuôi con"