vipTruyenGG.com
"Không được, chúng ta phải nghĩ biện pháp, không thể để Lộ Lộ ở với Lư Đại Quang. Ta nguyện ý bồi thường tiền cho Lộ Lộ cũng không muốn để Lư Đại Quang lấy mất." Trần Kỳ cắn răng: "Chỉ cần Lư Đại Quang lấy được tiền chắc chắn sẽ lại giống như trước, không quan tâm tới Lộ Lộ. Đến lúc đó chỉ sợ Lộ Lộ sẽ càng đáng thương hơn"
Nữ hài tử kia tên Trần Lộ Lộ, là nữ nhi của bảo mẫu dì Trần trong nhà Trần Kỳ. Lư Đại Quang là chồng trước của dì Trần. Vốn dĩ Lư Đại Quang mặc kệ nữ nhi, hiện tại Lư Đại Quang lại lấy danh nghĩa cha ruột trở thành người giám hộ của Trần Lộ Lộ, dẫn nàng theo bên người.
Mà nguyên nhân Lư Đại Quang làm như vậy cũng rất đơn giản, hắn ta muốn lấy được một khoản bồi thường từ Trần Thiên Thành. Trần Thiên Thành giết dì Trần, chính hắn ta cũng nguyện ý bồi thường, nhưng thật ra hiện tại Trần Kỳ đang ngăn cản chuyện này. Trong khoảng thời gian vừa rồi hắn ta đã theo dõi Lư Đại Quang rất nhiều lần, phát hiện Lữ Đại Quang động chút lại đánh chửi Trần Lộ Lộ, vốn chỉ coi Trần Lộ Lộ như một cái cây rụng tiền!
"Nhưng chúng ta cũng không có biện pháp nào. Lư Đại Quang là cha ruột của Lộ Lộ, miễn là hắn ta không bị tước đoạt quyền giám hộ, đến lúc đó, tiền ngươi bồi thường cho Lộ Lộ chắc chắn sẽ rơi hết vào tay Lư Đại Quang." Trong giọng điệu của Quan Tiểu Nguyệt ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ. Cứ việc Lư Đại Quang không phải thứ tốt gì, nhưng trên phương diện pháp luật, hắn ta là người giám hộ của Trần Lộ Lộ. Đến lúc đó hắn ta có thể lấy danh nghĩa người giám hộ để quản lý tiền thuộc về Trần Lộ Lộ.
Mà không cần nghĩ cũng biết, đến lúc đó chắc chắn hắn ta sẽ trực tiếp tiêu sạch tiền của Trần Lộ Lộ. Mà người ngoài cũng chẳng có biện pháp gì với chuyện này.
Dừng một chút, Quan Tiểu Nguyệt lại mở miệng nói: "Nếu không chúng ta đi tìm Hạ lão sư thử đi? Chắc chắn hắn có biện pháp."
"Chúng ta lại nghĩ thêm biện pháp khác, nếu quả thật không được nữa thì đi tìm Hạ lão sư đi" Trần Kỳ suy nghĩ một chút nói:
"Hạ lão sư vừa trở về, rất có thể một chút hắn không có thời gian xử lý những chuyện nhỏ nhặt này."
"Cũng được, vậy chúng ta lại nghĩ biện pháp khác." Quan Tiểu Nguyệt gật đầu. Mấy tháng này Trần Kỳ có về trưởng thành hơn rất nhiều.
Đương nhiên Quan Tiểu Nguyệt cũng giống vậy.
Biến cố gia đình thường có thể khiến một người lột xác. Đương nhiên lột xác thường sẽ có hai phương hướng, một loại là trở nên trưởng thành hơn, mà một loại khác lại là triệt để sa đọa.
Hai người bọn họ cũng không sa đọa, bởi vì bọn họ đều gặp được một lão sư rất tốt.
Trần Kỳ và Quan Tiểu Nguyệt cũng nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. Hai người bọn họ đi sóng vai trên đường. Con đường bọn hắn đang đi lúc này có chút phồn hoa, hôm nay lại là cuối tuần, người cũng nhiều hơn.
Trong khoảng thời gian vừa rồi, quan hệ giữa Trần Kỳ và Quan Tiểu Nguyệt càng lúc càng thân cận hơn, trên cơ bản mọi người trong trường trung học phổ thông Minh Nhật đều coi bọn họ là một đôi.
Chẳng qua mỗi người đều cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi. Bọn họ có gia cảnh tương đương nhau, cũng từng gặp phải biến cố tương đối giống nhau, đều là học sinh trong lớp thiên tài.
Mỗi người đều cảm thấy hai người bọn họ đến với nhau là chuyện hiển nhiên.
"Nếu không chúng ta đi xem phim đi?" Trên đường, Quan Tiểu Nguyệt đề nghị: "Khoảng thời gian vừa rồi quá đè nén, lại một bộ điện ảnh ăn một bịch bắp rang, điều tiết một chút, coi như chúc mừng Hạ lão sư trở về."
Trong mấy tháng vừa rồi thật ra Trần Kỳ và Quan Tiểu Nguyệt cũng sống không được tốt lắm. Hạ Chí biến mất khiến hai người bọn hắn có cảm giác như mất đi chỗ dựa. Hiện tại Hạ Chí trở lại rồi, hai người bọn họ cũng bất giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hiện tại bọn họ cảm thấy, cho dù bọn họ muốn làm gì cũng có thể lớn gan đi làm. Nếu lỡ xảy ra sai lầm gì đó, chí ít còn có Hạ lão sư làm chỗ dựa cuối cùng.
"Được rồi, chúng ta đi xem phim." Trần Kỳ cũng cảm thấy trong khoảng thời gian này mình bị đè nén quá mức, quyết định đi thư giãn một tí.
Nhưng vào lúc này, Trần Kỳ lại phát hiện phía trước đột nhiên xuất hiện một người. Hắn vội vàng dừng bước lại, để tránh mình đụng vào người đó. Vừa ngẩng đầu, hắn đã thấy được một đại hán gương mặt hung hãn.
Trần Kỳ đang định nói chuyện, nhưng đột nhiên đại hán này lại lấy ra một cây đao, hung tợn nhìn Trần Kỳ: "Cướp đây, mau đưa tiền cho lão tử!"
"Cái gì?" Trong lúc nhất thời Trần Kỳ không kịp phản ứng. Cướp?
Cướp ở nơi này?
Nhìn chung quanh, khắp nơi đều là người, rốt cục đầu óc tên này phải bị ngập bao nhiêu nước mới dám ăn cướp ở nơi này?
"Đừng nói nhảm, nhanh giao tiền ra cho lão tử!" Đại hán hung ác kia quơ quơ thanh đao sáng loáng: "Nếu không lão tử đâm chết ngươi!"
"Trên người ta không có tiền..." Trần Kỳ mới vừa nói ra mấy chữ này, ngực đã truyền đến cảm giác đau đớn, là đại hán hung ác kia đã đâm thẳng vào ngực hắn ta.
"Ách!" Trần Kỳ phát ra một tiếng rên đau đớn.
"A!" Quan Tiểu Nguyệt thét chói tai một tiếng, sau đó tàn nhẫn đạp một đạp vào hạ bộ tên kia, đồng thời còn khẽ vươn tay đỡ lấy Trần Kỳ gần ngã xuống, lớn tiếng kêu lên: "Cứu mạng, cứu mạng, giết người, mau gọi xe cứu thương giúp ta...
Đại hán hung ác kia nhìn bốn phía một cái, sau đó xoay người chạy đi, vừa chạy vừa quơ đao: "Tránh ra, đều tránh ra cho ta..."
Mọi người sôi nổi tránh lui, mà bên này, Trần Kỳ đã ngã vào lòng Quan Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, ta, ta thích...
Trần Kỳ còn chưa dứt lời đã hôn mê. Quan Tiểu Nguyệt lập tức rơi lệ đầy mặt: "Trần Kỳ, ngươi đừng như vậy, ngươi cố gắng chịu đựng, xe cứu thương sắp tới..."
Quan Tiểu Nguyệt dùng sức đè lên ngực Trần Kỳ, một chớp mắt này nàng có cảm giác hỏng mất. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Vì sao đột nhiên lại thành như vậy?