Chuyện phát sinh quá nhanh, nhanh tới mức Quan Tiểu Nguyệt vốn không kịp phản ứng. Màn cướp đoạt này đến quá đột nhiên, cũng kết thúc một cách quá đột nhiên, toàn bộ quá trình vốn không kéo dài quá một phút đồng hồ!
Rất nhiều người bắt đầu vây quanh, cũng có người bắt đầu gọi điện thoại, có người gọi cấp cứu, có người báo cảnh sát. Quan Tiểu Nguyệt ngồi chồm hổm xuống để Trần Kỳ nửa nằm trong ngực nàng, mà nàng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Sau đó Quan Tiểu Nguyệt lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại. Nàng không báo cảnh sát, cũng không gọi cấp cứu mà bấm số điện thoại của Hạ Chí.
Lúc này, đối với Quan Tiểu Nguyệt, vị Hạ lão sư thần kỳ kia chính là cứu tỉnh duy nhất.
Bái Nguyệt Lâu, cuối cùng Hạ Chí và đám người Thu Đồng cũng ăn xong bữa cơm có bầu không khí khá là quái dị. Mà theo bữa tối kết thúc, đoàn người đi ra khỏi Bái Nguyệt Lâu. Mà lúc này, Thu Đồng vốn không nói lời nào trong toàn bộ quá trình ăn cơm lại là người mở miệng nói chuyện trước tiên.
"Phi Yến, hai người đưa Tiếu Tiếu về trước đi, ta còn muốn ở lại đây thêm một hồi nữa." Thu Đồng nhìn Phi Yến.
"Vậy được rồi." Phi Yến đưa mắt nhìn Hạ Chí. Nàng mơ hồ có cảm giác Thu Đồng muốn cãi nhau với Hạ Chí. Trước đó Thu Đồng không nổi nóng chỉ vì nàng không muốn cãi nhau với Hạ Chí ngay trước mặt mọi người mà thôi.
"Cái kia... Thu đại tiểu thư, không nên xúc động!" Hàn Tiếu cũng đưa mắt nhìn Hạ Chí, thật ra lời của nàng là đang khuyên Thu Đồng. Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng ngàn vạn lần chớ xung động mà chia tay.
Sợ Thu Đồng nghe không hiểu, Hàn Tiếu lại nắm tay làm ra thủ thế chiến đấu, hiển nhiên nàng muốn Thu Đồng và Hạ Mạt đi đấu một trận, cũng không thể nhận thua dễ dàng như vậy.
Ba người Phi Yến Trương Thành Hùng Hàn Tiếu nhanh chóng rời đi, mà Hạ Chí và Thu Đồng lại đi sóng vai dọc theo bãi cát bên bờ biển.
Sắc trời đã tối, cộng thêm khí trời hơi lạnh lẽo, lúc này bên bờ biển không có người nào, có vẻ rất vắng vẻ.
Gió biển thổi tới, Thu Đồng nhẹ nhàng rùng mình, dường như nàng hơi lạnh.
Một cánh tay ấm áp vòng qua eo nhỏ của nàng. Thu Đồng cũng không có giãy giụa. Cứ việc trước đó nàng vẫn rất lạnh lùng với Hạ Chí, thoạt nhìn đúng là nàng rất tức giận, nhưng lúc này nàng lại không nói mấy lời kiểu không cho Hạ Chí chạm nàng.
"Ta biết trên người ngươi có rất nhiều bí mật." Rốt cục Thu Đồng cũng mở miệng, giọng điệu của nàng rất bình tĩnh.
"Đồng Đồng, thật ra con người ta rất đơn giản." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Ta cũng biết ngươi không muốn để ta biết những bí mật kia."
Thu Đồng tiếp tục nói: "Thật ra, ta cũng không quá muốn biết những bí mật kia."
"Đồng Đồng ngươi quá thông minh" Hạ Chí tiếp lời.
"Ta cũng biết ngươi sẽ không nói cho ta biết rốt cuộc ngươi và Hạ Mạt có quan hệ thế nào, ta cũng không muốn hỏi." Giọng điệu của Thu Đồng vẫn bình tĩnh như cũ: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, nếu như ngươi vẫn luôn nói như vậy, ta sẽ không đồng ý gả cho ngươi."
Thu Đồng nói đến đây lại dừng bước, quay đầu nhìn Hạ Chí. Trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng có vẻ kiên quyết: "Trước khi gặp ngươi, ta vẫn luôn sống một mình, sau này ta cũng có thể một mình mãi như vậy."
"Đồng Đồng, sau này ngươi sẽ không bao giờ có thể một mình."
Hạ Chí cũng bày ra vẻ mặt rất nghiêm túc: "Mặc kệ chuyện gì phát sinh, ta vẫn sẽ ở bên cạnh ngươi."
Dừng một chút, Hạ Chí lại bổ sung: "Cho dù ngươi không chịu gả cho ta, ta cũng vẫn luôn ở bên cạnh ngươi."
"Ngươi!" Đột nhiên Thu Đồng nổi giận: "Khốn nạn, rốt cục ngươi có biết ta đang nói gì không?"
"Honey, ta đang giả bộ không biết." Hạ Chí rất nghiêm túc trả lời.
"Ngươi!" Rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được mà nổi giận: "Lưu manh đáng chết, ta cho ngươi biết, trên đời này không có chuyện tốt như vậy, ngươi luyến tiếc Hạ Mạt thì đừng mơ ta gả cho ngươi!"
"Đồng Đồng, làm người dù sao cũng phải có chút ước mơ." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc: "Có chút huyễn tưởng tới tương lai tươi đẹp cũng tốt, biết đâu nó sẽ thành sự thực thì sao?"
"Ngươi!" Thu Đồng cắn răng: "Đúng là ngươi hết thuốc chữa rồi!"
Trong lòng Thu Đồng có chút phiền não. Nàng đã muốn khiến mình tỉnh táo, nàng cũng cảm thấy thật ra mình đã biểu lộ thái độ rất rõ ràng với Hạ Chí, rằng giữa nàng và Hạ Mạt hắn chỉ có thể chọn một người. Thế nhưng khiến nàng bất đắc dĩ là rõ ràng Hạ Chí đã hiểu rõ ý của nàng, nhưng hắn lại cứ muốn có được cả hai người!
Trên đời này sao có thể có loại nam nhân hiếm thấy như vậy?
Nam nhân trăng hoa không phải không có, trên thực tế còn có rất nhiều rất nhiều, nhưng loại nam nhân coi trăng hoa như thể chuyện đương nhiên đồng thời còn làm ra về quang minh chính đại như Hạ Chí thật đúng là không thấy nhiều.
Chí ít Thu Đồng chưa từng thấy loại nam nhân như vậy.
Không, hiện tại nàng gặp được, chính là tên bạn trai hiếm thấy của nàng!
"Đồng Đồng, ngươi muốn biết chuyện giữa ta với nha đầu kia không?" Đột nhiên Hạ Chí mở miệng hỏi.
"Không muốn!" Thu Đồng tức giận nói.
"À, vậy được rồi, ta không nói nữa"" Hạ Chí thuận miệng nói.
"Nói mau!" Thu Đồng trừng Hạ Chí. Thật ra nàng rất muốn biết, từ đầu đến cuối nàng không cách nào biết rõ quan hệ giữa Hạ Chí và Hạ Mạt. Nàng đã từng nghĩ vô số khả năng nhưng đều cảm thấy không quá phù hợp với thực tế.
"Ừm, để ta xem ta nên bắt đầu nói từ đâu...