Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1003 - Chương 1002: Ta Đang Giả Bộ Không Biết (2)

Chưa xác định
Chương 1002: Ta đang giả bộ không biết (2)

Hạ Chí ôm Thu Đồng tiếp tục đi lên phía trước: "Nếu như ta nói nàng là muội muội ta chắc chắn ngươi sẽ không tin, mà nàng ấy cũng sẽ muốn đánh ta. Tuy cả hai chúng ta đều họ Hạ nhưng thật ra nàng không phải muội muội ta. Thế nhưng ở cực kỳ lâu trước đây, nàng thực sự giống như muội muội ta."

Trên mặt Hạ Chí lộ ra vẻ mặt kỳ dị, dường như hắn đang nhớ lại chuyện cũ. Tiểu nha đầu từng gầy teo kia hiện tại đã trở thành tuyệt đại giai nhân mỹ lệ gợi cảm, mà giữa hai người cũng đã có một số thay đổi, nhưng có một số thứ thật ra vẫn không có gì thay đổi.

Thu Đồng không nói gì thêm, nhưng trong lòng đã đang thầm mắng Hạ Chí. Tên hỗn đản này còn nói cái gì mà không nhận ra Hạ Mạt, thế nhưng hiện tại hắn lại nói cho nàng biết từ cực kỳ lâu trước đây bọn hắn đã quen biết. Nghe lời này, rất có thể hai người bọn họ chính là "thanh mai trúc mã" !

"Này, ngươi nói tiếp đi!" Thu Đồng đợi vài phút cũng không nghe thấy Hạ Chí nói tiếp, nhất thời có chút tức giận, không nhịn được mở miệng thúc giục một câu.

Đồng thời trong lòng Thu Đồng lại rất khó chịu. Gia hỏa này đang nhớ lại chuyện cũ giữa hắn và Hạ Mạt tới thất thần sao?

Giữa bọn họ có nhiều kỷ niệm cũ đáng để tưởng nhớ như vậy sao?

"À, tiếp tục... Hạ Chí bày ra vẻ mới vừa lấy lại tỉnh thần, nhưng vào lúc này, đột nhiên điện thoại di động của hắn đổ chuông.

"Honey, ta nhận điện thoại trước." Hạ Chí lấy điện thoại di động ra.

Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí. Lúc nàng gọi điện thoại cho hắn cũng không thấy hắn tích cực như vậy, hiện tại tám phần mười là hắn không muốn nói chuyện giữa hắn và Hạ Mạt, cho nên mới nói hắn muốn nghe điện thoại.

Hạ Chí đã nhận điện thoại, mà cuộc điện thoại này là Quan Tiểu Nguyệt gọi tới.

"Hạ lão sư, Trần Kỳ, Trần Kỳ sắp chết..." Đầu bên kia điện thoại, Quan Tiểu Nguyệt đã sắp khóc lên.

"Đừng lo lắng, chờ ở đó, ta lập tức xử lý" Hạ Chí nói xong câu đó lập tức cúp điện thoại. Hắn nhìn về phía Thu Đồng: "Đồng Đồng, Trần Kỳ xảy ra chuyện, ta phải đi xử lý một chút, ngươi đi theo ta hay ta đưa ngươi trở về trước?"

"Trần Kỳ bị sao vậy?" Thu Đồng ngẩn ra. Nàng không nghĩ tới cuộc điện thoại này thật sự có chuyện.

"Bị người đâm một đao." Hạ Chí trả lời. Hiển nhiên, cứ việc Quan Tiểu Nguyệt còn chưa nói gì nhưng hắn đã rõ ràng tình huống cụ thể.

"A?" Thu Đồng cả kinh: "Vậy hắn không sao chứ?"

Không đợi Hạ Chí trả lời, Thu Đồng lập tức nói tiếp: "Bọn hắn ở đâu? Ta đi chung với ngươi."

"Chúng ta trực tiếp tới bệnh viện đi." Hạ Chí suy nghĩ một chút: "Lát nữa Trần Kỳ sẽ được đưa đến bệnh viện."

Phía Hạ Chí và Thu Đồng đang nói chuyện, mà ở ven đường đã có người đẩy đoàn người vây xem ra đi tới bên cạnh Quan Tiểu Nguyệt.

"A, giáo y, nhanh, mau cứu Trần Kỳ giúp ta!" Nhìn người tới, về mặt Quan Tiểu Nguyệt tràn đầy kinh hỉ, nàng không nghĩ tới giáo y lại trùng hợp tới mức đang ở gần đây.

Giáo y không nói hai lời trực tiếp xé rách y phục nơi ngực Trần Kỳ, sau đó cầm một lọ thuốc cao bôi lên miệng vết thương trên ngực Trần Kỳ.

"Thuốc cao?"

"Như vậy cũng được?"

"Sẽ không hại chết người chứ?"

"Khó nói"

Trong đoàn người vây xem có không ít người sôi nổi chất vấn, nhưng Quan Tiểu Nguyệt lại tin tưởng giáo y không hề nghi ngờ.

Mọi người trong trường trung học phổ thông Minh Nhật đều biết giáo y có y thuật tương đối lợi hại, quan trọng hơn là giáo y là người Hạ Chí đích thân tìm tới.

Phải biết rằng Hạ Chí đã tìm vài người đưa đến trường trung học phổ thông Minh Nhật. Cứ việc tên của bọn họ đều tương đối kỳ quái, nhưng mỗi người đều rất lợi hại. Tỷ như người què giữ cửa, còn có thợ máy Lỗ Ban, cộng thêm vị giáo y tên giáo y này, đều như lây nhiễm sự thần kỳ của Hạ Chí vậy, đều khiến người ta có cảm giác rất thần kỳ.

"Giáo y, Trần Kỳ không sao chứ?" Quan Tiểu Nguyệt có chút thấp thỏm hỏi.

"Thương thế của hắn ta quá nặng, ta chỉ có thể kéo dài một chút thời gian, đợi lát nữa vẫn phải đưa tới bệnh viện." Giáo y mở miệng nói: "Yên tâm, hắn ta có thể sống"

Nghe giáo y nói như vậy Quan Tiểu Nguyệt lập tức yên lòng. Kế tiếp giáo y cũng không hề rời đi. Mấy phút đồng hồ sau, xe cứu thương đã tới, mà giáo y thì theo Quan Tiểu Nguyệt cùng đưa Trần Kỳ tới bệnh viện.

Khi Hạ Chí và Thu Đồng tới bệnh viện vừa lúc là tám giờ tối. Trần Kỳ đã được đưa vào phòng giải phẫu, mà Quan Tiểu Nguyệt và giáo y thì chờ ở bên ngoài.

"Hạ lão sư!" Thấy Hạ Chí, Quan Tiểu Nguyệt như thấy được cứu tinh vội vàng chạy tới.

"Không cần lo lắng, Trần Kỳ sẽ không sao." Hạ Chí thản nhiên nói.

"Ừm" ' Quan Tiểu Nguyệt gật đầu, lúc này nàng thật sự yên lòng.

"Quan Tiểu Nguyệt, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.

"Ta cũng không biết, ta và Trần Kỳ vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị đi xem phim đột nhiên có một người xuất hiện nói mình là cướp. Trần Kỳ vừa nói hắn không có tiền, người nọ đột nhiên thọc Trần Kỳ một đao, sau đó bỏ chạy." Quan Tiểu Nguyệt hồi tưởng lại tình huống lúc đó: "Hạ lão sư, ta luôn cảm thấy chuyện này không đúng lắm. Chỗ kia rất nhiều người, tại sao có thể có người tới chỗ như thế để cướp được? Hơn nữa Trần Kỳ cũng không phản kháng, chỉ nói mình không có tiền, vì sao người nọ lại ra tay?"

"Chuyện này nghe có vẻ rất có vấn đề." Thu Đồng cũng không khỏi nhíu mày: "Chẳng qua, chỉ cần bắt được tên cướp kia chúng ta sẽ biết rõ mọi chuyện"

"Không thể bắt được." Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.

Theo giọng nói này, có hai cảnh sát đi về bên đây, người dẫn đầu cũng có thể tính là quen thuộc với Hạ Chí, chính là Trương Long của cục cảnh sát thành phố.

Trương Long đi tới trước mặt Hạ Chí: "Chào ngươi, Hạ lão sư, thật vui khi thấy ngươi trở về."

Bình Luận (0)
Comment