"Hạng người hung ác!"
"Cứ như vậy mà ném người ta té gãy chân"
"Thật không hổ là Hạ Chí!"
"Truyền thuyết Hạ Chí rất bạo lực, thực sự không giả...
"Chẳng qua rất có thể hiện tại Hạ Chí sẽ gặp phiền toái. Ta nghe nói bên phái cảnh sát, vị mỹ nữ cảnh quan đặc biệt che chở hắn ta đã mất... ĐMI!"
Người này mới vừa nói xong lại đột nhiên cảm thấy trong nhà hàng nhiều thêm một luồng khí lạnh. Phải biết rằng hiện tại đang là mùa đông, tuy mùa đông ở thành phố Thanh Cảng không tính là lạnh, nhưng dù sao hiện tại cũng là buổi tối, hơn nữa đây còn là tầng thượng, gió hơi lớn. Mặc dù bốn phía nhà hàng có vật chắn gió nhưng không hề bít kín nhà hàng.
Nếu bít kín thật, vừa rồi Dương Hùng đã không bị ném ra ngoài dễ dàng như thế.
Nhà hàng vốn chỉ hơi lạnh lẽo hiện tại đột nhiên lại có một luồng khí lạnh tràn vào, rất nhiều người không tự chủ được rùng mình, sau đó bọn họ lại không tự chủ được nhìn về nơi luồng khí lạnh này phát ra.
Đó là một người, một nữ nhân tản ra hơi thở lạnh như băng. Một mỹ nữ nóng bỏng gợi cảm không gì sánh được. Một nữ cảnh quan khiến người thấy mà sợ nhưng lại khiến nam nhân rất muốn như thiêu thân lao đầu vào lửa chịu chết.
Không sai, đây là một nữ cảnh quan, chính là nữ cảnh sát mà người nọ mới vừa nhắc tới, Hạ Mạt.
"Chuyện không được tốt lắm." Hàn Tiếu tự lẩm bẩm.
"Sao Hỏa sắp đụng địa cầu sao?" Trương Thành Hùng cũng thầm nói.
Không người nào biết được rốt cuộc Hạ Chí và Hạ Mạt có quan hệ thế nào, nhưng bất luận là Hàn Tiếu hay là Trương Thành Hùng đều biết quan hệ giữa Hạ Chí và Hạ Mạt rất không tầm thường.
Hiện tại, đột nhiên Hạ Mạt xuất hiện ở nơi này khiến người không thể không bắt đầu hoài nghi, liệu nơi đây có thể xuất hiện tình cảnh hai nữ nhân giành chồng trong truyền thuyết không?
Hàn Tiếu và Trương Thành Hùng đều nhìn về phía Hạ Chí, lại phát hiện dường như Hạ Chí cũng có chút ngây người, hiển nhiên chuyện này hắn cũng không dự liệu được.
"Nha đầu kia còn tùy hứng hơn cả ta." Hạ Chí tự lẩm bẩm.
Trong lúc lẩm bẩm, Hạ Chí đã đi về phía Hạ Mạt.
"Đến, cùng ăn cơm với chúng ta đi." Hạ Chí đi tới bên cạnh Hạ Mạt, đưa tay lập tức kéo nàng.
Nhưng lần này Hạ Chí lại bắt trúng không khí.
Hạ Mạt không để ý đến Hạ Chí, lại đi đến một cái bàn trống khác ngồi xuống.
Hạ Chí cũng đi qua ngồi xuống: "Muốn ăn gì?"
"Không ăn!" Hạ Mạt vẫn lạnh lùng như vậy.
"Đứa bé không ăn cơm không phải bé ngoan"" Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ta không phải đứa bé." Hạ Mạt trừng Hạ Chí, thoạt nhìn nàng rất không vui.
"Được rồi, thật ra ta chỉ là một đứa bé, cho nên ta phải ăn cơm."
Hạ Chí vẫn nghiêm trang như cũ.
Hạ Mạt lại không để ý tới Hạ Chí. Mà bên kia, Trương Thành Hùng lại bắt đầu gọi ba người Phi Yến Thu Đồng Hàn Tiếu ngồi xuống. Mà giờ khắc này, thoạt nhìn bầu không khí trong toàn bộ phòng ăn có chút quỷ dị.
Rất nhiều người đều đang nhìn Thu Đồng. Dưới cái nhìn của bọn họ, chắc chắn Thu Đồng sắp nổi giận. Vậy mà gia hỏa Hạ Chí này lại có thể bỏ lại Thu Đồng chạy đi dỗ Hạ Mạt. Người này cũng quá không ra gì đi?
Chẳng qua nhìn vóc dáng Hạ Mạt, mọi người lại thầm nói, nếu đổi thành bọn họ, nếu bọn họ là Hạ Chí, chỉ sợ bọn họ cũng không nhịn được đi dỗ Hạ Mạt.
Đáng tiếc là bọn hắn không phải Hạ Chí.
Cho nên hiện tại bọn hắn không chỉ hâm mộ ghen ghét, bọn hắn còn hy vọng Thu Đồng nổi đóa, không lý nào lại để tên gia hỏa này may mắn như vậy.
"Ngươi ăn đi!" Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.
"Ngươi ăn với ta." Hạ Chí nói rất nghiêm túc.
"Không đi!" Hạ Mạt đưa mắt nhìn Thu Đồng, lạnh lùng phun ra hai chữ này.
"Ừm, được rồi, hiện tại ngươi có tiến bộ, khi tức giận cũng không giống với lúc trước nữa." Hạ Chí có vẻ hơi xúc động.
"Chào ngài, món ngài đặt trước đây. ' Đúng lúc này, một phục vụ viên đi tới.
Phục vụ viên này đặt một cái hộp được đóng gói khá đẹp trước mặt Hạ Mạt. Hạ Mạt trực tiếp mở hộp ra, thật ra bên trong cũng không có gì, chỉ có một con cua rất lớn.
Hạ Mạt dùng ngón tay trắng như hành non của nàng cầm lấy cua, nhấc lên, bắt đầu cắn răng rắc, sau đó đi tới cửa phòng ăn.
"Hắn tính tiền" Hạ Mạt phun ra ba chữ này sau đó biến mất khỏi nhà hàng.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong nhà ăn có chút sững sờ, nàng cứ đi như vậy?
Không đúng, Thu Đồng còn chưa nổi đóa đâu, vì sao Hạ Mạt đã đi rồi?
"Cái này... tiên sinh..." Phục vụ viên kia nhìn về phía Hạ Chí.
"Phục vụ, ghi hóa đơn tới bàn chúng ta, đợi lát nữa thanh toán luôn một thể!" Trương Thành Hùng vội vã kêu một tiếng.
"Tốt." Phục vụ lên tiếng.
"Không, để ta thanh toán" Hạ Chí lại lắc đầu, sau đó trực tiếp lấy một chồng tiền mặt ra: "Không cần thối:
"À, được, tạ ơn tiên sinh" Phục vụ viên kia có chút vui sướng lên tiếng cám ơn, sau đó xoay người rời đi.
Hạ Chí lại đứng dậy đi tới bàn số tám, ngồi xuống bên cạnh Thu Đồng, sau đó rất tự nhiên đưa tay ôm lấy Thu Đồng. Thu Đồng lại nghiêng người tránh né, đồng thời hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí: "Không cho chạm vào ta!"
"Honey, ta hỏi ngươi một vấn đề rất nghiêm túc, ngươi có biết nha đầu kia tới nơi này làm gì không?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, vẻ mặt thành thật.