Rốt cục Hạ Chí cũng thả Thu Đồng rời khỏi đùi mình, sau đó duỗi lưng một cái đứng lên.
"Gương mặt đẹp trai thật không cách nào thay đổi" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, dáng về cảm khái vô ngần: "Ngươi xem, honey, trừ ngươi ra trên thế giới này còn có rất nhiều người nhớ tới ta."
"Có thể giống sao?" Thu Đồng tức giận nói: "Ta mong ngươi chưa chết, còn bọn hắn lại nghĩ sao ngươi không chết!"
"A? Đồng Đồng, hiện tại trình độ nói chuyện phiếm của đã tiến bộ hơn rất nhiều nha!" Hạ Chí có chút ngạc nhiên.
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, lại lười nói nữa. Không phải trình độ nói chuyện phiếm gì đó của nàng tiến bộ, đó chẳng qua chỉ là một câu nói thật mà thôi.
"Thu đại tiểu thư, lời này của ngươi thực đúng là rất có trình độ!"
Hàn Tiếu cũng dựng thẳng ngón cái lên với Thu Đồng: "Like ba mươi hai cái cho ngươi!"
Thu Đồng cũng nhìn Hàn Tiếu với ánh mắt khinh bỉ, cũng lười nói chuyện.
Lúc này Hạ Chí lại đi tới bên cạnh bàn ăn, nhìn mỹ nữ trẻ tuổi đối diện Dương Hùng: "Cô nương, ngươi đáng gặp được nam nhân càng tốt hơn"
Sắc mặt mỹ nữ trẻ tuổi có hơi cổ quái, sau đó nàng mỉm cười với Hạ Chí: "Tỷ như ngươi sao?"
Sắc mặt Dương Hùng tối sầm, mà đám người Hàn Tiếu Phi Yến bên cạnh lại bày ra vẻ mặt có chút cổ quái. Trông Hạ Chí rất giống như đang đi đào góc tường Dương Hùng, mà dường như nữ nhân này cũng đang đào góc tường của Thu Đồng?
Sắc mặt Thu Đồng rất khó coi. Hiển nhiên trong lòng nàng không được thoải mái lắm. Thoạt nhìn cô nàng này đang dụ dỗ Hạ Chí như nhau.
Chẳng qua, Thu Đồng cũng không nói gì, nàng rất có lòng tin với mình. Tuy nữ nhân này cũng không tệ lắm, nhưng hoàn toàn không thể sánh với Hạ Mạt kia. Thậm chí ngay cả Tô Phi Phi cũng có thể hơn nữ nhân này cả một Thái Bình Dương.
"À, cô nương, ngươi cũng không đáng giá với nam nhân tốt như ta" Hạ Chí nói rất chân thành: "Nhưng mà bên kia có một người độc thân tốt hơn tên Dương cẩu hùng này không ít"
Lúc Hạ Chí nói lời này còn thuận tay chỉ một cái bàn cách đó không xa. Trên bàn kia có một nam nhân đang ngồi thật, vấn đề là đối diện nam nhân này cũng có một nữ nhân đang ngồi, thoạt nhìn không hề giống người độc thân.
"Bệnh thần kinh!" Mỹ nữ trẻ tuổi hừ nhẹ một tiếng, sau đó nhấc túi xách lên đứng dậy rời đi. Xem ra quan hệ giữa nàng và Dương Hùng cũng không tính là sâu đậm.
Rất nhanh mỹ nữ trẻ tuổi này đã rời khỏi tầng thượng. Mà Hạ Chí lại nhìn về phía nam nhân hắn mới vừa chỉ kia: "Ngươi còn không đuổi theo? Muốn độc thân cả đời sao?"
"Này..." Nam nhân kia đeo một bộ kính mắt, thoạt nhìn hơi nhã nhặn, mà lúc này hắn ta lại bày ra vẻ không biết phải làm thế nào.
"Đuổi theo đi, cứ làm quen trước một chút!" Nữ nhân đối diện nam nhân lại nói như vậy.
"Tỷ, ta..." Nam tử nhã nhặn còn có chút chần chờ.
"Quên đi, ta đuổi theo chung với ngươi!" Nữ nhân kéo tay nam tử nhã nhặn chạy ra phía ngoài.
Mà đoạn đối thoại của hai người cũng lập tức khiến mọi người hiểu rõ, một đôi này không phải người yêu mà là chị em.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất, mấu chốt là sao Hạ Chí biết được?
Đối với chuyện vừa rồi Thu Đồng cũng không tỏ vẻ lạ lẫm gì, gia hỏa này vẫn luôn như vậy, hệt như không gì không biết.
"Trên thế giới này lại sắp bớt đi một người đàn ông độc thân" Hạ Chí cảm khái: "Ta thực sự quá vĩ đại."
Một đám người có chút cạn lời.rõ ràng gia hỏa này chỉ muốn khiến Dương Hùng khó chịu mà thôi, còn cứ thích nói mình thành vĩ đại như vậy.
"Hạ Chí, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy là có thể khiến ta khó chịu sao?" Giọng nói lạnh lùng vang lên, người nói chuyện chính là Dương Hùng: "Đối với ta, nữ nhân kia vốn là có cũng được mà không có cũng chẳng sao."
"Đừng khoác lác, ta biết ngươi đang đuổi theo nàng, còn chưa theo đuổi được." Hạ Chí thản nhiên nói: "Đương nhiên, chuyện này không liên quan gì tới ta. Hiện tại ta chỉ hỏi một vấn đề, ngươi không cút khỏi nhà hàng này thật sao?"
"Hạ Chí, đừng tưởng rằng ta sợ ngươi!" Dương Hùng giận dữ nhìn Hạ Chí: "Tuy đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi nhưng ta đã sớm nghe tới tên của ngươi. Mấy tháng trước ngươi muốn nhúng tay vào một số chuyện không nên, sau đó, ở Giang Thành, ngươi lại có thể sai người nổ súng bắn vào chân em trai ta. Hiện tại ngươi còn nhúng tay vào chuyện của ta. Thật đúng là không biết sống chết!"
"Ngươi nói lời này rất dễ bị đòn ngươi biết không?" Hạ Chí lắc đầu: "Nhưng mà hiện tại ta phải ăn cơm với Đồng Đồng, cho nên ta lười đánh ngươi. Hôm nay ta không đánh chết ngươi, giữ lại lần sau đi"
Hạ Chí nói đến đây lại vươn tay tóm lấy cổ áo Dương Hùng.
"Hạ Chí, ngươi dám động ta một chút ngươi sẽ phải hối hận...
Dương Hùng biến sắc, bắt đầu trực tiếp uy hiếp. Mà một giây sau hắn ta phát ra một tiếng kêu hoảng sợ: "A..."
Nhà hàng hoàn toàn yên tĩnh. Một đám người ngần người, bởi vì bọn họ đều thấy rất rõ ràng, Hạ Chí trực tiếp ném Dương Hùng từ mái nhà xuống dưới.
Một mặt nhà hàng giáp biển, mà nhà hàng này cũng không cao, nếu trực tiếp ném người xuống biển kia thông thường sẽ không xảy ra chuyện gì, tối đa cũng chỉ khiến quần áo ướt sũng mà thôi.
Đáng tiếc là vị trí Hạ Chí ném Dương Hùng xuống cũng không phải phía biển.
Bịch!
Rất nhanh mọi người đã nghe được một tiếng vang rất nặng, đồng thời còn nghe được tiếng kêu thảm thiết của Dương Hùng:
Có mấy người rất tò mò chạy đến bên cạnh nhìn xuống, phát hiện Dương Hùng không ngã chết, hắn ta đang muốn đứng dậy nhưng thoạt nhìn hắn ta đã té gãy chân, vốn không thể dậy nổi.