Tuy gần như bọn họ đều không nhận ra Thu Đồng, nhưng vừa nhìn một cái, đã có mấy người thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Phải biết rằng phần lớn bọn hắn đều có dẫn theo nữ nhân tới đây, hơn nữa nữ nhân bọn họ dẫn tới còn không tồi chút nào, có thể sánh với Phi Yến mà Trương Thành Hùng dẫn theo và mỹ nữ trẻ tuổi Dương Hùng dẫn theo.
Thế nhưng vừa so sánh với Thu Đồng, mỹ nữ bọn hắn dẫn tới lại có chút ảm đạm phai mờ. Có cái gọi là không có so sánh sẽ không có thương hại, hiện tại tâm linh của những người này bị thương tổn thật sâu.
Đặc biệt là khi Hạ Chí và Thu Đồng show tình cảm, những người này càng cảm thấy như bị mười vạn điểm thương tổn.
"Vấn đề mấu chốt gì?" Lúc này Hạ Chí cũng có chút ngạc nhiên.
Mọi người lại cảm thấy cạn lời, Hàn Tiếu cũng có chút cạn lời.
Chẳng qua cuối cùng nàng vẫn trả lời: "Chính là câu hỏi người nào mới là cẩu hùng!"
"À, vấn đề đơn giản như vậy chẳng lẽ các ngươi cũng không biết?"
Hạ Chí có chút kinh ngạc: "Xem ra so sánh với các ngươi, Đồng Đồng nhà chúng ta vẫn thông minh nhất. Ữm, cũng lớn nhất."
"Ngươi nói rõ ràng cho ta, đừng đùa giỡn lưu manh!" Khuôn mặt Thu Đồng ửng đỏ, trừng mắt liếc Hạ Chí, sau đó lại tàn nhẫn véo một cái trên đùi hắn.
Khiến Thu Đồng rất bất đắc dĩ là gia hỏa này vẫn như trước kia, nàng có véo thế nào cũng không thấy hắn đau. Nàng thực sự hoài nghi trong người gia hỏa này vốn không hề tồn tại cái gọi là thần kinh cảm giác đau đớn.
"Honey, thật ra vấn đề này rất đơn giản, hai người bọn họ đều là cẩu hùng" Rốt cục Hạ Chí cũng đưa ra đáp án, mà đáp án này lại khiến Thu Đồng không nhịn được véo Hạ Chí một cái.
"Này, ngươi nói bậy bạ gì đấy?" Thu Đồng có chút mất hứng. Nói thế nào đi nữa hiện tại Trương Thành Hùng cũng có thể tính là người mình, nào có ai lại nói người mình là cẩu hùng như vậy?
Hàn Tiếu cũng dở khóc dở cười. Lúc đầu nàng cũng cho rằng chắc chắn Hạ Chí sẽ nói giúp Trương Thành Hùng, nhưng xem ra tư duy của tên bệnh thần kinh này quả không thể phán đoán theo lẽ thường.
Đám người đang xem náo nhiệt cũng có chút kinh ngạc, không phải gia hỏa này đi cùng Trương Thành Hùng sao?
"Trương Thành Hùng, xem ra chuyện ngươi là cẩu hùng được mọi người công nhận, ngay cả bạn bè ngươi dẫn tới cũng nói ngươi là cẩu hùng đây." Giọng nói của Dương Hùng vẫn lạnh băng như cũ: "Chẳng qua quả nhiên bạn của ngươi cũng là một loại mặt hàng giống ngươi, đầu óc đều có vấn đề..."
Dương Hùng nói đến đây đột nhiên im lặng, bởi vì lúc này hắn ta đã thấy Thu Đồng.
"Thu Đồng?" Dương Hùng vừa liếc mắt đã nhận ra Thu Đồng.
Dương Hùng bất giác đứng lên nhìn về phía Thu Đồng: "Thì ra là Thu Đồng tiểu thư, xem ra rốt cục Thu Đồng tiểu thư cũng tìm bạn trai mới rồi, thực sự đáng mừng"
"Đó là Thu Đồng?"
"Thật sự là nàng, ta còn nói sao có chút quen mắt đây."
"Chẳng trách nàng xinh đẹp như vậy...
"Thu Đồng lại có thể tìm nam nhân mới? Không phải nói nàng chỉ thích Hạ Chí sao?"
"Loại lời này ngươi cũng tin? Hạ Chí đã biến mất bao lâu rồi, nàng tìm nam nhân mới không phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Nói như vậy há chẳng phải chúng ta cũng có cơ hội?"
"Còn phải nói? Nếu không Dương Hùng cần gì phải cảm thấy đáng mừng? Điều này nói rõ hắn ta cũng có cơ hội."
Mọi người thầm nghị luận sôi nổi. Hiển nhiên tin tức Hạ Chí đã trở về còn chưa được truyền tới trong tai những người này. Mà bây giờ, bất luận là Dương Hùng hay là những người khác, thấy Thu Đồng ngồi trên đùi người khác, bọn họ đều cho rằng Thu Đồng đã tìm được nam nhân mới.
Đối với những nam nhân đang có ý đồ ngấp nghé Thu Đồng, thật ra đây cũng không phải tin tức xấu, ngược lại còn là một tin tức tốt. Bọn hắn chỉ lo lắng Thu Đồng không đổi nam nhân. Miễn là nàng từng đổi một nam nhân khác, như vậy nàng có đổi sang người thứ hai người thứ ba cũng không thành vấn đề. Mà điều này cũng có nghĩa bọn hắn đều có cơ hội.
"Dương tiên sinh, ngươi không chỉ đầu óc không thông minh, ngay cả ánh mắt cũng không tốt lắm." Giọng nói động lòng người của Thu Đồng nghe có vẻ hết sức lạnh lùng. Thật ra hiện tại nàng rất bất mãn, hiển nhiên nàng không muốn khiến người ta tưởng rằng mình đã đổi nam nhân khác, nàng không phải loại nữ nhân tùy tiện đổi nam nhân.
"Dương cẩu hùng, đầu óc ngươi bị nước vào sao? Sao Thu Đồng tiểu thư có thể đổi nam nhân được?" Trương Thành Hùng cười lạnh một tiếng, một giây sau, Trương Thành Hùng nở nụ cười:
"Ha ha ha, ta biết rồi, tên ngu xuẩn ngươi vốn chưa biết Hạ Chí đã trở lại đúng không? Đúng rồi, con hàng ngươi sẽ không mù mắt đến độ ngay cả Hạ Chí ngươi cũng không nhận ra chứ?"
"Cái gì? Hạ Chí trở lại rồi?"
"Người ôm Thu Đồng chính là Hạ Chí?"
"Ta xem xem..."
"Không thấy rõ, gương mặt con hàng này đã bị Thu Đồng chặn rồi..."
Bốn phía ầm ĩ huyên náo, tất cả mọi người đều khiếp sợ. Hạ Chí đã mất tích mấy tháng lại có thể trở lại rồi?
Đối với cả thành phố Thanh Cảng, chuyện Hạ Chí trở về có thể tính là đại sự. Bởi vì điều này có nghĩa rất nhiều chuyện có thể thay đổi.
"Người anh em, ta thật không phải người thích thêu dệt chuyện, nhưng bây giờ ta rất muốn nói cho ngươi biết. Con hàng Dương cẩu hùng này vẫn luôn có mưu đồ gây rối với Thu Đồng nhà ngươi." Trương Thành Hùng nhìn về phía Hạ Chí, gia hỏa này khi thêu dệt chuyện cũng chọn phương thức quang minh chính đại, ngược lại không khiến người cảm thấy hắn ta vô sỉ.
Mà nói xong lời này, hắn ta lại nhìn về phía mỹ nữ trẻ tuổi đối diện Dương Hùng: "Vị mỹ nữ kia, ta không biết ngươi là ai, chẳng qua ta có thể nói chắc cho ngươi biết, chắc chắn tên Dương Hùng này không thích ngươi. Còn có, con hàng này rất keo kiệt, nếu ngươi vì tiền mà đi theo hắn ta vậy ngươi càng phải mau chóng rời đi một chút, bởi nói không chừng sau này ngươi còn sẽ tổn thất một khoản tiền"
Không ít người thầm nói, rốt cục Trương Thành Hùng và Dương Hùng có thù oán gì.
Lúc này Dương Hùng lại nhìn về phía Hạ Chí, giọng điệu lạnh băng: "Ngươi chính là Hạ Chí đã mất tích gần ba tháng?"