Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1012 - Chương 1011: Tin Tức Không Ngươi Chờ Coi (1)

Chưa xác định
Chương 1011: Tin tức không ngươi chờ coi (1)

"Tên hỗn đản kia tới thật đúng lúc" Thu Đồng nói thâm một tiếng như thế. Sau đó nàng nhanh chóng xuống giường kéo cửa phòng ra, vừa nhìn quả nhiên là Hạ Chí.

"Đồng Đồng, chào buổi sáng" Hạ Chí tươi cười xán lạn, mà trên tay hắn đang cầm theo bữa sáng. Sau đó hắn còn nói thêm:

"Honey, trình độ phối đồ của ngươi lại tăng rồi, sau này nên mặc như vậy."

"Trình độ phối đồ?" Thu Đồng cúi đầu, mặt lập tức đỏ bừng cả lên.

"Lưu manh!" Thu Đồng hung ác trừng Hạ Chí, sau đó xoay người chạy vào phòng ngủ. Lúc này nàng mặc một hơi áo ngủ hơi bại lộ, cộng thêm quần áo không chỉnh tề, dĩ nhiên đã lộ một số nơi không nên lộ ra.

Đóng cửa phòng ngủ, Thu Đồng vừa thay quần áo vừa thầm mắng Hạ Chí. Thật ra bộ áo ngủ này cũng do Hạ Chí từng mua. Mới vừa bắt đầu nàng cảm thấy quá lộ không mặc, sau đó trong lúc vô ý nàng mặc một lần, lại phát hiện áo ngủ này mặc ngủ thật sự rất thoải mái, vì vậy trong lúc bất giác nàng bắt đầu thường xuyên mặc.

Kết quả cách ăn mặc của nàng cuối cùng lại được lời cho Hạ Chí, thật không uổng công trước đây hắn mua bộ quần áo này.

Thu Đồng thay lại một bộ áo ngủ bảo thủ, sau đó lại lần nữa đi ra khỏi phòng ngủ. Phát hiện Hạ Chí đã dọn xong bữa sáng lên bàn, nàng lại nhanh chóng đi rửa mặt một chút sau đó đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.

"Này, ngươi xem tin tức chưa?" Thu Đồng mở miệng hỏi.

"Đồng Đồng, tin tức không đẹp bằng ngươi, ta xem ngươi là được." Hạ Chí tươi cười xán lạn.

"Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi đây!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Trong tin tức nói Thái Tiệp mới là hung thủ thật sự, hơn nữa nàng còn là nữ nhi của Trần Thiên Thành..."

Nói đến đây Thu Đồng thấy sắc mặt Hạ Chí như thường, lại không nhịn được trừng mắt liếc Hạ Chí: "Quả nhiên ngươi đã biết trước!"

"Đồng Đồng, ta vẫn luôn không gì không biết như vậy." Hạ Chí bày ra dáng vẻ rất vô tội.

"Vậy ta hỏi ngươi, vì sao Thái Tiệp lại tự thú? Có phải là ngươi đã làm gì không?" Thu Đồng lại hỏi.

"Thật ra dường như ta chẳng hề làm gì cả" Hạ Chí suy nghĩ một chút nói.

"Không phải ngươi còn có thể là ai2" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi vừa về đến Thái Tiệp lập tức tự thú, nào có chuyện trùng hợp như vậy?"

"À, Đồng Đồng, ta chỉ để người khác làm chút chuyện giúp ta" Hạ Chí giải thích một chút: "Ngươi có thể cho rằng đó là ta làm, ừm, ta khiến người đi nói chuyện tâm sự rất nhẹ nhàng với Thái Tiệp."

Nói chuyện tâm sự rất nhẹ nhàng?

Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, có phải gia hỏa này tìm người uy hiếp Thái Tiệp không?

Chẳng qua Thu Đồng cũng không tiếp tục hỏi nữa, nàng cảm thấy chuyện kiểu này nàng vẫn nên giả bộ hồ đồ thì tốt hơn, ngộ nhỡ Hạ Chí thực sự tìm người uy hiếp Thái Tiệp, vậy nàng cũng có thể tính là không biết.

Dù sao thì uy hiếp người cũng không phải chuyện hợp pháp gì.

Nhưng cho dù chuyện này là Hạ Chí uy hiếp Thái Tiệp thật, nàng cũng cảm thấy chẳng sao cả, người như Thái Tiệp nên bị bắt lại.

Thu Đồng lại không biết thật ra lúc này nàng đang oan uổng cho Hạ Chí, đúng là Hạ Chí không uy hiếp Thái Tiệp thật, hắn chỉ để Đát Kỷ nói chuyện với Thái Tiệp mà thôi.

Mà trên thực tế, Đát Kỷ không chỉ nói chuyện với Thái Tiệp mà nàng còn gặp Trần Thiên Thành. Đương nhiên, bất luận là Thái Tiệp hay là Trần Thiên Thành đều sẽ không nhớ chuyện mình đã từng nhìn thấy Đát Kỷ. Mà bây giờ, Trần Thiên Thành cũng thật sự tưởng là mình không giết bảo mẫu.

Thứ như ký ức là có thể bóp méo. Thái Tiệp cho rằng mình chỉ cần lợi dụng dị năng giả là có thể tiến hành màn phạm tội hoàn mỹ, nhưng Hạ Chí cũng có thể dùng phương thức tương tự khiến việc phạm tội của nàng không cách nào hoàn mỹ.

Trên thế giới này vốn không tồn tại hoàn mỹ tuyệt đối.

Tựa như Đát Kỷ, tuy khuôn mặt và vóc người nàng đều có thể tính là hoàn mỹ tuyệt đối, nhưng cả người nàng lại không phải hoàn mỹ chân chính. Bởi vì nàng vốn không phải người bình thường, nàng không cách nào sống cuộc sống như người bình thường được.

"Đồng Đồng, hôm nay ngươi định làm gì vậy?" Lúc này Hạ Chí hỏi.

21 "Ngủ.

vừa dậy ăn bữa sáng một chút nàng đã cảm thấy mệt mỏi hơn.

Thu Đồng ngáp một hơi. Nàng thật sự muốn ngủ, chỉ mới "Thật tốt quá, ta ở lại với ngươi!" Hạ Chí lập tức nói.

"Không muốn ngươi ở với ta!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.

"Honey, ta đã quyết định rồi, mặc kệ ngươi làm gì ta cũng sẽ ở cùng ngươi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc: "Ngươi ăn cơm ta cũng ăn cơm với ngươi, ngươi ngủ ta cũng sẽ ngủ với ngươi, ngươi muốn ra ngoài chơi ta cũng sẽ ở cùng ngươi. Ữm, cho dù ngươi muốn lên trời ta cũng sẽ theo ngươi."

"Ngươi mới muốn lên trời." Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Tối hôm qua ta ngủ không ngon, chờ ta ăn điểm tâm xong ta phải ngủ tiếp!"

Nói xong Thu Đồng lại bất giác ngáp một hơi, sau đó nàng đẩy nhanh tốc độ ăn uống, nàng phải ăn nhanh một chút sau đó đi ngủ!

"Đồng Đồng, buổi tối ngươi nên ngủ chung với ta, như vậy chắc chắn ngươi sẽ ngủ rất ngon." Hạ Chí lại ngồi bên cạnh nói.

Thu Đồng không khỏi đỏ mặt lên, bởi vì nàng nhớ lại Hàn Tiếu vừa gọi điện thoại tới, sau đó nàng lại hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, vùi đầu nhanh chóng ăn điểm tâm.

Vài phút sau, Thu Đồng đã rời khỏi bàn ăn đi về phòng ngủ: "Ta đi ngủ, không cho phép vào đến!"

Bình Luận (0)
Comment