Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1013 - Chương 1012: Tin Tức Không Ngươi Chờ Coi (2)

Chưa xác định
Chương 1012: Tin tức không ngươi chờ coi (2)

Nói xong Thu Đồng cũng đã đi vào phòng ngủ, trực tiếp đóng cửa. Sau đó nữa nàng lại đổ nhào lên giường.

"Thật mệt." Trong đầu Thu Đồng xuất hiện ý nghĩ này, sau đó nàng trở nên hoảng hốt, lại sau đó nữa nàng thật sự ngủ mất.

Tuy Hạ Chí đang ở bên ngoài nhưng dường như nàng lại không hề lo lắng. Có lẽ ở trong tiềm thức nàng cảm thấy cho dù Hạ Chí có vào thật cũng không quan trọng.

Thu Đồng nằm mơ. Lần này, trong mơ có một nam chính, lại chính là Hạ Chí. Trong mơ, nàng và Hạ Chí anh anh em em, song túc song phi, đi khắp tam sơn ngũ nhạc, đi khắp ngũ hồ tứ hải, tháng ngày tiêu diêu tự tại khiến nàng cảm thấy mình đang nằm mơ. Sau đó nàng đột nhiên hiểu được, nàng đang nằm mơ thật, lại sau đó nữa, nàng đã tỉnh.

Nhìn thời gian một chút, Thu Đồng phát hiện vậy mà mình vừa ngủ một giấc đã có thể ngủ thẳng tới ba giờ chiều. Khi rời giường đi ra khỏi phòng ngủ, nàng phát hiện Hạ Chí đang nằm trên ghế sofa, mà trên tay hắn còn cầm một vật.

"Làm gì vậy? Vội vã tới tìm Hạ Mạt của ngươi sao?" Thu Đồng lập tức cảm thấy tức giận, bởi vì thứ Hạ Chí cầm trong tay chính là thư thông báo trúng tuyển của U Linh học viện kia.

"Đồng Đồng, trong U Linh học viện chỉ có U Linh Nữ Vương" Hạ Chí ngồi dậy, cười xán lạn với Thu Đồng.

"Này, ta còn chưa hỏi ngươi đâu, rốt cuộc U Linh học viện này là thế nào? Không thật ngươi muốn tới báo danh thật chứ?" Thu Đồng tức giận hỏi.

"Đồng Đồng, ngươi đói không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.

"Không đói!" Thu Đồng trừng Hạ Chí, gia hỏa này chỉ biết nói sang chuyện khác.

"Đồng Đồng, thật ra trên U Linh Nữ Vương có nhiều món ăn rất ngon, nếu không ngươi theo ta đi học chung đi?" Hạ Chí nói rất chân thành: "Thời gian báo danh vừa lúc là sau khi trường chúng ta nghỉ, chúng ta có thể tiến hành thêm một tuần trăng mật"

Nói đến đây Hạ Chí lại cảm khái: "Dùng việc đọc sách để hưởng tuần trăng mật, ta thực sự quá cao nhã"

"Để ngươi tới đi học với U Linh Nữ Vương gì đó của ngươi đi!"

Thu Đồng tức giận nói.

"Nàng là viện trưởng, không lên lớp." Hạ Chí lắc đầu: "Lại nói tiếp, Đồng Đồng, ta thật không muốn đi học đại học đâu, nghe nói trong trường đại học luôn có rất nhiều giáo hoa xinh đẹp. Đồng Đồng, năm đó ngươi cũng là giáo hoa sao?"

"Không phải!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Năm đó trường chúng ta có một giáo hoa khác, cả ngày chụp loại ảnh tự xưng là ảnh nghệ thuật, còn tự xưng mình là giáo hoa."

"Đồng Đồng ngươi cũng có thể chụp một số bức ảnh nghệ thuật, ta chụp giúp ngươi." Hạ Chí nói rất chân thành.

"Ta không nói nhảm với ngươi. Ta hỏi ngươi, Hạ Mạt không phải cảnh sát sao? Tại sao nàng lại làm U Linh Nữ Vương? Còn có, hiện tại nàng còn mở ra U Linh học viện gì đấy, nàng có thể giải quyết được sao? Lẽ nào nàng không làm cảnh sát nữa?" Thu Đồng cũng có chút tò mò, vì sao Hạ Mạt kia lại có nhiều thân phận như vậy?

"Cái này à, thật ra ta cũng không rõ." Hạ Chí lắc đầu: "Đồng Đồng, hiện tại ngươi còn chưa đói sao?"

"Không đói..." Thu Đồng mới vừa nói hai chữ này bụng đã kêu lên kháng nghị.

"Không đói bụng cũng không sao, honey, ta đói, chúng ta nên ra ngoài ăn cơm." Hạ Chí cười xán lạn: "Có cần ta thay quần áo giúp ngươi không?"

Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, sau đó trực tiếp đi vào phòng ngủ. Mấy phút đồng hồ sau nàng đã ăn mặc chỉnh tề đi ra.

Quần jean, áo gió mỏng, giầy da nhỏ, trang phục Thu Đồng đang mặc có vẻ không được đứng đắn như ngày thường, nhưng thoạt nhìn lại nhiều hơn vài phần đáng yêu.

Thật ra hiện tại Hạ Chí cũng ăn mặc theo phong cách không khác nàng là bao, cũng là áo gió mỏng, giày da thêm quần jean, vì vậy Hạ Chí lại lẩm bẩm: "Ừm, đồ đôi"

"Đi thôi!" Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, có chút xinh đẹp.

Hai người cùng ra ngoài, sóng vai xuống tầng. Lúc đi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, Thu Đồng lại rất tự nhiên khoác tay lên cánh tay Hạ Chí.

Chậm rãi đi bộ trong sân trường, thật ra trong lòng Thu Đồng cũng có chút yên ổn. Cứ việc thỉnh thoảng nàng lại nhớ tới quan hệ không rõ ràng giữa Hạ Chí và Hạ Mạt, nhưng nói tóm lại chuyện Hạ Chí trở về vẫn khiến nàng cảm thấy rất an tâm.

Trong vòng mấy tháng vừa rồi nàng vẫn luôn cảm thấy tâm thần bất định, nhưng bây giờ nàng đã không còn loại cảm giác đó nữa, nàng biết thật ra nàng rất thích cảm giác ở chung với Hạ Chí.

Hai người rất nhanh đã rời khỏi cổng trường. Mà ở cửa chính, người què đang ngồi ở chỗ kia, thoạt nhìn người què đã khôi phục bình thường.

"Đồng Đồng, muốn đi đâu ăn cơm?" Hạ Chí mở miệng hỏi.

"Không phải ngươi đói sao?" Thu Đồng yêu kiều hừ một tiếng: "Tùy tiện tìm một quán gần đây là được"

"Ừm, nếu không chúng ta tới ngay quán đối diện đi" Hạ Chí nói.

Đang nói, ven đường có một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên mở cửa, một người xuống xe. Người này đeo kính mát, mặc áo gió màu sẫm. Hắn ta đi nhanh về phía Hạ Chí và Thu Đồng, sau đó chào hỏi hai người: "Chào các ngươi, quấy rầy một chút."

Người này trông như người phương Đông, cũng nói Hán ngữ, nhưng phát âm không quá tiêu chuẩn.

"Có chuyện gì sao?" Thu Đồng hỏi.

"Xin hỏi, ngài là Thu Đồng tiểu thư sao?" Nam tử đeo kính râm nhìn Thu Đồng.

"Ta là Thu Đồng." Thu Đồng nhìn nam tử đeo kính râm: "Xin hỏi ngươi là..."

"Chào ngươi, Thu Đồng tiểu thư, thật ra ta tới để tìm một học sinh trong trường các ngươi." Nam tử đeo kính râm mỉm cười với Thu Đồng: "Trường các ngươi có một học sinh tên là Vương Tử Quốc, đúng không?"

Bình Luận (0)
Comment