Vương Tử Quốc?
Thu Đồng đưa mắt nhìn Hạ Chí. Không phải Vương Tử Quốc lại gây chuyện gì nữa chứ?
Vốn trông cậy vào Hạ Chí có thể nói gì đó, nhưng Thu Đồng lại phát hiện dường như Hạ Chí đang hơi xuất thần, hơn nữa hắn còn đang nhìn chằm chằm bộ vị không nên nhìn trên người nàng.
"Lưu manh đáng chết!" Trong lòng Thu Đồng thầm chửi một câu, có hơi xấu hổ, nhưng lúc này nàng lại không tiện biểu đạt ra ngoài.
"Thật xấu hổ. Tuy ta là hiệu trưởng trường trung học phổ thông Minh Nhật, nhưng ta không thể nhớ kỹ mỗi một học sinh." Thu Đồng nhìn nam tử đeo kính râm, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: "Nếu ngươi có chuyện quan trọng thì có thể nói cho ta biết trước, ta sẽ để người kiểm tra xem trong trưởng có học sinh như vậy không."
Đương nhiên Thu Đồng biết trong trường có người tên Vương Tử Quốc, nhưng nàng hoàn toàn không biết nam tử đeo kính râm này có lai lịch gì, cũng không biết hắn ta tìm Vương Tử Quốc có chuyện gì. Vì cẩn thận, nàng quyết định giả như không biết trước.
"Thu Đồng tiểu thư nói đúng, là ta đường đột. Thật ra chuyện này cũng không phải chuyện cực kỳ quan trọng gì, đợi sau này ta lại tới tìm hắn ta sau" Thoạt nhìn nam tử đeo kính râm cũng không muốn nói ra nguyên nhân mình tới nơi này, mà hắn ta cũng chưa nói ra thân phận của mình.
Một giây sau, nam tử đeo kính râm còn nói thêm: "Nếu như vậy, ta không quấy rầy Thu Đồng tiểu thư nữa, ta đi trước một bước."
Nam tử đeo kính râm nói xong lại xoay người đi tới bên cạnh xe, mở cửa tiến vào trong xe.
Thu Đồng hơi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy không thích hợp nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Bởi vì đột nhiên Hạ Chí ôm lấy nàng đi vào khách sạn Giả Nhật Thiên Đường đối diện trưởng trung học phổ thông Minh Nhật.
"Chào ngài, Thu Đồng tiểu thư, Hạ lão sư, hai vị tới ăn cơm sao?"
Tiếp tân nơi cửa khách sạn rất nhiệt tình chào hỏi hai người.
"Chúng ta tới thuê phòng," Hạ Chí lại tiếp lời.
"A?" Tiếp tân ngẩn ngơ. Thuê phòng? Hai người bọn họ có cần phải chạy tới đây thuê phòng sao? Đối diện là trường học, cũng không phải hai người bọn họ không có ký túc xá.
Thu Đồng tàn nhẫn đạp Hạ Chí một đạp, sau đó nói với tiếp tân:
"Chúng ta tới ăn cơm."
"Đồng Đồng, ăn cơm và thuê phòng không có xung đột gì cả." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đây vẻ mặt vô tội: "Chúng ta có thể thuê một phòng tuần trăng mật ăn cơm, như vậy sẽ không có người nào quấy rầy chúng ta."
"Vậy Hạ lão sư, hay là chúng ta sắp xếp một gian phòng ở tầng một cho hai vị đi?" Tiếp tân kia đề nghị.
"Không cần, chúng ta trực tiếp tới sảnh lớn là được." Thu Đồng còn nói thêm.
"Ở nhà chúng ta Đồng Đồng có quyền quyết định" Hạ Chí cười xán lạn.
"Chỉ ngươi nói nhảm nhiều!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, sau đó kéo hắn đi về phía phòng ăn.
Mặc dù phòng ăn của khách sạn Giả Nhật Thiên Đường kinh doanh 24h, nhưng giờ này rồi, ngoại trừ Hạ Chí và Thu Đồng ra thật không có người nào tới ăn cơm. Hai người ngồi trong sảnh lớn nhưng lại chẳng khác gì so với bao một phòng riêng, thậm chí là cảm giác càng tốt hơn, hệt như bọn họ đã bao nguyên sảnh lớn này vậy.
"Thu Đồng tiểu thư, Hạ lão sư, xin hỏi hai người muốn ăn gì?"
Phục vụ đã đi theo từ sớm.
"Đồng Đồng, ngươi nói xem hiện tại chúng ta ăn cơm trưa hay là ăn cơm tối đây?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, dáng vẻ hơi xoắn xuýt: "Ăn cơm trưa thì hơi trễ, mà ăn cơm tới thì hơi sớm một chút."
"Ngươi có thể đợi thêm mấy giờ nữa rồi lại ăn cơm tối, hiện tại ta ăn!" Thu Đồng tức giận nói. Gia hỏa này thật đúng là lắm lời.
"Như vậy sao được?" Hạ Chí lắc đầu: "Đồng Đồng, sao ta có thể để ngươi ăn cơm một mình được? Như vậy ngươi sẽ rất cô đơn.
Thân là vị hôn phu của ngươi, ta tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra."
"Hạ lão sư, các ngươi có thể ăn cơm trưa vào giờ này, muộn chút nữa lại ăn khuya." Phục vụ không nhịn được đưa ra đề nghị.
"Biện pháp này cũng không tồi, nhưng mà buổi tối ta và Đồng Đồng rất bận, không có thời gian ăn khuya." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
Buổi tối rất bận?
Vẻ mặt phục vụ lập tức trở nên có chút quái dị, như đột nhiên hiểu rõ chuyện gì.
Mà Thu Đồng lại hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí. Vừa nhìn đã biết tên hỗn đản này lại đang đùa giỡn lưu manh!
"Như vậy đi, để đầu bếp các ngươi tự lo liệu, ta và Đồng Đồng muốn ăn từ bây giờ đến sáu giờ tối, tốc độ mang thức ăn lên của các ngươi không thể quá nhanh cũng không thể quá chậm, tốt nhất là mang mấy món chúng ta có thể ăn thật lâu nhưng lại không để chúng ta ăn quá no. Ừm, mấu chốt nhất là phải ngon nữa." Rốt cục Hạ Chí cũng nghĩ ra đối sách.
"Vâng, Hạ tiên sinh, ta lập tức đi nói cho đầu bếp, chắc chắn sẽ làm ngươi và Thu Đồng tiểu thư hài lòng." Phục vụ lên tiếng, rất nhanh đã rời đi.
"Ngươi không thể tùy tiện ăn một bữa sao?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này lúc nào cũng thích chơi đủ chiêu, thật không biết hắn lấy đâu ra nhiều ý đồ như vậy.
"Đồng Đồng, lúc đi cùng với ngươi sao ta có thể tùy tiện được?"
Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
Thu Đồng yêu kiều hừ một tiếng: "Chưa bao giờ thấy ngươi đứng đắn!"
"Đồng Đồng, chắc chắn ngươi đã nhìn nơi không nên nhìn, nếu không nhất định ngươi sẽ thấy ta rất nghiêm chỉnh" Hạ Chí cười xán lạn.
Thu Đồng lại trợn mắt liếc Hạ Chí một cái, sau đó trực tiếp nói sang chuyện khác: "Này, ngươi có biết trong khoảng thời gian ngươi mất tích, học sinh hai lớp của ngươi gần như không người quản, rất nhiều học sinh đã bắt đầu cúp cua. Tỷ như Vương Tử Quốc. Nghe nói cả ngày hắn ta không ở trường học, cũng không biết đang làm gì. Hiện tại lại có người tới tìm hắn ta, nói không chừng hắn ta lại làm ra chuyện gì."