"Đồng Đồng, không phải Mạc Ngữ đang dạy thay giúp ta sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Mạc Ngữ chỉ dạy tiết thể dục giúp ngươi. Ngươi đừng quên, ngoại trừ giáo viên thể dục, ngươi còn là chủ nhiệm lớp." Thu Đồng tức giận nói.
"À, Đồng Đồng, thật ra trốn học không phải vấn đề lớn gì. Đối với thiên tài, dù bọn họ trốn học vẫn có thể có thành tích tốt. Mà đối với đám củi mục, cho dù bọn họ đi học cũng chẳng học được bao nhiêu thứ." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Ngươi đang không chịu trách nhiệm!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí: "Ta nói cho ngươi biết, còn hai tuần nữa, trong hai tuần này ngươi không được chạy lung tung, phải quản học sinh của ngươi cho tốt!"
"Honey, trừ đi vòng quanh ngươi ra ta không đi đâu hết." Hạ Chí cười xán lạn.
Mới vừa nói xong Hạ Chí lại đột nhiên đứng lên.
Thu Đồng lại nổi giận, tên hỗn đản này vừa nói xong sẽ không đi đâu cả, hiện tại lại chuẩn bị rời đi?
Nhưng một giây sau Thu Đồng phát hiện mình đã hiểu lầm. Hạ Chí lại ngồi xuống. Mà lúc trước Hạ Chí vốn ngồi đối diện nàng, lần này hắn lại ngồi xuống bên cạnh Thu Đồng.
"Đồng Đồng, ta cảm thấy mặt đối mặt vẫn cách quá xa, ta nên ở lại bên cạnh ngươi thì tốt hơn." Hạ Chí mở miệng nói.
"Lấy tay ngươi ra!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí. Tên lưu manh này ngồi thì ngồi đi, lại còn đặt tay trên lưng nàng. Hắn không thể an phận ăn một bữa cơm sao?
"Đồng Đồng, ngươi có phát hiện một vấn đề không, hình như ở đây không mở hệ thống sưởi hơi?" Hạ Chí lại mở miệng hỏi.
"Ở đây không có hệ thống sưởi hơi, chỉ có máy điều hòa không khí!" Thu Đồng tức giận nói.
"Ừm, đó là không mở điều hòa" Hạ Chí nghiêm trang nói: "Đồng Đồng, hôm nay nhiệt độ chỉ có năm độ, hẳn ngươi cảm thấy rất lạnh đúng không?"
Không đợi Thu Đồng trả lời Hạ Chí lại tiếp tục nói: "Chẳng qua có ta ôm ngươi, ngươi sẽ không lạnh nữa."
Thu Đồng lười nói chuyện với Hạ Chí. Nàng xem như đã hiểu rõ, chắc chắn gia hỏa này sẽ không lấy tay ra.
Đương nhiên Thu Đồng cũng không phản cảm vì Hạ Chí ôm nàng, nàng chỉ không muốn để gia hỏa này thích làm gì thì làm.
Còn có, thật ra nàng cũng không quá quen với việc thân mật với Hạ Chí ở nơi công cộng, đặc biệt là chỉ ăn một bữa cơm cũng ôm ôm ấp ấp. Nàng thật sự không thích ứng.
Trong tầm mắt có bóng người thoáng hiện. Thu Đồng hơi nhíu mày, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Vì sao người nọ lại vào đây?"
Một cặp nam nữ đi vào phòng ăn. Nam nhân kia lại chính là nam tử đeo kính râm mới vừa hỏi Vương Tử Quốc ở cổng, mà hiện tại hắn ta vẫn đang đeo kính râm. Còn nữ tử kia cả dung mạo và vóc người đều không tệ, nhưng lại là mỹ nhân da đen, hiển nhiên nàng đến từ nước ngoài.
"Đồng Đồng, thế giới này thật quá hắc ám, ngay cả người cũng đen như vậy. ' Hạ Chí lại nhìn mỹ nhân da đen kia cảm khái.
"Này, ngươi không nên kỳ thị người da đen có được không? Ở nước ngoài ngươi nói như ngươi sẽ bị đánh đòn!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.
"Đồng Đồng, trên thế giới này chỉ có một người có thể đánh ta."
Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng: "Ngươi biết là ai đúng không?"
Đương nhiên Thu Đồng biết, người này chính là nàng. Tuy mỗi lần nàng đánh hắn đều không có hiệu quả gì, nhưng nghiêm túc mà nói, đúng là nàng đã từng đánh hắn rất nhiều lần. Khỏi cần phải nói, chỉ riêng giẫm chân hắn nàng cũng đã giẫm rất nhiều lần.
Đôi nam nữ này lại đang đi về phía Hạ Chí và Thu Đồng, sau đó bọn họ cũng không chào hỏi Hạ Chí và Thu Đồng mà cùng ngồi xuống vị trí đối diện hai người.
"Các ngươi muốn làm gì?" Thu Đồng nhíu mày. Trước đó nàng đã cảm thấy nam tử đeo kính râm này có vấn đề, hiện tại nàng lại càng cảm thấy hai người này lai giả bất thiện.
"Thu Đồng tiểu thư, ta cảm thấy hẳn ngươi biết Vương Tử Quốc đang ở đâu." Nam tử đeo kính râm thản nhiên nói: "Cho nên ta muốn hỏi ngươi một lần nữa, Vương Tử Quốc ở đâu?"
"Cho dù ta biết Vương Tử Quốc ở đâu cũng không có bất kỳ nghĩa vụ gì phải nói cho ngươi biết!" Giọng điệu của Thu Đồng lạnh băng. Loại uy hiếp mơ hồ trong giọng nói của nam tử đeo kính râm này khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
"Thu Đồng tiểu thư, ngươi nên nhìn xuống đáy bàn của mình một chút. Tin tưởng ta, sau khi xem xong ngươi sẽ cho ta câu trả lời."
Uy hiếp trong giọng nói của nam tử đeo kính râm càng thêm rõ ràng.
Thu Đồng hơi nhíu mày, đang muốn thử nhìn xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói của Hạ Chí: "Honey, không cần nhìn, chỉ là một khẩu súng lục mà thôi"
Sau đó Hạ Chí cảm khái: "Honey, ngươi xem, chúng ta nên đi thuê phòng ăn cơm, như vậy sẽ không bị người quấy rầy."
"Rốt cuộc các ngươi là ai?" Thu Đồng nhìn nam tử đeo kính râm, giọng điệu càng thêm lạnh lùng. Đương nhiên nàng sẽ không sợ hãi, chuyện bị súng lục chỉ vào như vậy nàng đã gặp phải rất nhiều lần.
"Thu Đồng tiểu thư, ngươi không cần phải quan tâm chúng ta là ai, ngươi chỉ cần nói cho ta biết đáp án là được. Chúng ta chỉ cần tìm được Vương Tử Quốc mà thôi." Nam tử đeo kính râm lạnh lùng nói: "Mỹ nữ da đen bên cạnh ta không hiểu ngôn ngữ của các ngươi, ngộ nhỡ nàng không cẩn thận nghĩ sai chỉ thị của ta trực tiếp nổ súng, vậy thì rất không ổn"
"Đồng Đồng, ngươi xem, không phải ta kỳ thị người da đen, mà tâm nàng thực sự rất đen." Lúc này Hạ Chí lại mở miệng. Hắn vẫn đang ôm lấy Thu Đồng như trước, sau đó hắn nhìn về phía nam tử đeo kính râm, trong giọng nói nhiều hơn một chút trào phúng: "Nói thật, ta chưa từng thấy người nào ngu xuẩn hơn các ngươi.
Lẽ nào các ngươi không biết thật ra người các ngươi muốn tìm đang ở ngay trước mặt các ngươi sao?"