Thu Đồng ngẩn ra, quay đầu đưa mắt nhìn Hạ Chí. Thì ra sở dĩ hai người này muốn tìm Vương Tử Quốc là vì bọn họ vốn muốn tìm Hạ Chí?
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ nếu là như vậy thật, vì sao bọn hắn lại không nhận ra Hạ Chí?
Phải biết rằng từ trước khi tình cờ gặp được ở cổng trường, cho đến bây giờ nam tử đeo kính râm này vẫn luôn nhằm vào Thu Đồng, dường như hắn ta vốn không muốn quan tâm tới Hạ Chí.
"Tiểu tử, ta không có hứng thú với ngươi." Nam tử đeo kính râm chỉ đưa mắt nhìn Hạ Chí, sau đó lại nhìn chằm chằm Thu Đồng: "Thu Đồng tiểu thư, cứ việc ngươi tương đối mỹ lệ, nhưng thật ra ta cũng không có hứng thú với ngươi. Ta cũng không muốn giết ngươi, nhưng nếu ngươi không chịu nói ra tung tích của Vương Tử Quốc, vậy ta chỉ có thể xin lỗi."
Dừng lại một chút, nam tử đeo kính râm còn nói thêm: "Thu Đồng tiểu thư, có lẽ ta nên đánh chết bạn trai ngươi trước?"
"Nếu ngươi có thể đánh chết hắn, nói không chừng ta sẽ cảm ơn ngươi." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, lời này đương nhiên là châm chọc. Nàng không tin người này có thể đánh chết Hạ Chí.
"Vì sao ngươi lại không chịu thừa nhận mình ngu xuẩn đây?" Hạ Chí lắc đầu, thở dài: "Ngươi thực sự xin lỗi cái tên Hồ Ky này.
Về phần nàng, đen thì đúng là đen thật, nhưng thật sự chẳng có chút nào giống với Hoàng Hậu. Sao nàng lại có tự tin tới mức tự đặt cho mình cái biệt danh Hắc Hoàng Hậu đây?"
Nam tử đeo kính râm lập tức biến sắc: "Ngươi, ngươi là...
"Ta mới vừa nói rồi, ta chính là người các ngươi muốn tìm." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta nghĩ sở dĩ các ngươi biết Vương Tử Quốc là học sinh của ta, nhất định là vì Tướng Quân đã nói cho các ngươi biết, đúng không?"
Khẽ lắc đầu, Hạ Chí tiếp tục nói: "Sở thích của Tướng Quân tương đối đặc biệt, vừa lúc ngươi là loại hình hắn ta thích. Thật ra ta cũng rất bội phục ngươi, rõ ràng ngươi không phải đồng tính luyến, vậy mà vì có thể đạt được tin tức của ta từ chỗ Tướng Quân mà ngươi có thể chủ động đi dụ dỗ hắn ta... Ta nghĩ hẳn ngươi cũng sẽ không giữ lại mạng của Tướng Quân nhỉ."
"Nếu biết, cần gì phải biết rõ còn cố hỏi?" Nam tử đeo kính râm lạnh lùng nói: "Hiện tại ngươi đã bị chúng ta tìm ra, ngươi định ngoan ngoãn theo chúng ta rời đi hay là muốn chúng ta ra tay?"
"Mấy năm trước ta đã từng nói với Tướng Quân, nếu hắn ta còn thích bụng đói ăn quàng như vậy sẽ rất dễ mất đi cái mạng nhỏ của mình. Nhưng hắn ta vẫn không nghe ta khuyên răn."" Hạ Chí nhẹ nhàng thở hắt ra: "Ta nghĩ, việc ta có thể làm vì hắn ta cũng không nhiều, nếu hắn ta đã thích ngươi, vậy thì đưa ngươi tới với hắn ta đi"
"Ngươi đang nói đùa sao?" Nam tử đeo kính râm cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Trong thế giới kia, ngươi có thể hô phong hoán vũ, nhưng trở lại thực tế, ngươi chỉ là người thường. Tướng Quân cũng giống như ngươi, cho rằng trong hiện thực hắn ta còn có thể làm Tướng Quân, nhưng hắn ta lại không biết người như các ngươi, một khi bại lộ thân phận, ngay cả người thường cũng không bằng!"
Đưa mắt nhìn Thu Đồng, giọng nói của nam tử đeo kính râm, cũng chính là Hồ Ly trong miệng Hạ Chí càng lạnh hơn: "King, ta không có hứng thú biết thân phận thực tế của ngươi trong hiện thực, hiện tại ngươi đi theo ta, ta có thể không giết nữ nhân của ngươi!"
"Thật ra cho dù là ở thế giới nào ta cũng có thể hô phong hoán vũ." Hạ Chí cười nhạt một tiếng, sau đó hắn nhìn về phía mỹ nhân da đen kia: "Thu súng lại."
Những lời này Hạ Chí đã dùng tiếng Anh để nói ra. Nghe được những lời này của hắn, Hồ Ly không khỏi cười lạnh: "Chê cười, ngươi cho rằng ngươi có thể ra lệnh cho..."
Đột nhiên Hồ Ly không cách nào tiếp tục cười lạnh, bởi vì hắn ta thấy mỹ nhân da đen kia, cũng chính là Hắc Hoàng Hậu, đã thu súng vào.
"Hai người các ngươi cùng đứng lên, rời khỏi phòng ăn." Hạ Chí tiếp tục mở miệng phát ra chỉ lệnh.
Trong mắt Hồ Ly như thoáng qua một tia mờ mịt, sau đó hắn ta thật sự đứng lên, mà vị Hắc Hoàng Hậu kia cũng đứng lên theo.
"Nhớ kỹ, chết xa một chút" Hạ Chí thản nhiên nói.
Hai người cùng đi ra khỏi phòng ăn, cứ như vậy tan biến không còn dấu tích.
Toàn bộ quá trình, ngoại trừ Thu Đồng ra, những phục vụ viên khác trong phòng ăn đều cho rằng Hạ Chí và Thu Đồng chỉ gặp được bạn bè mà thôi. Mà thoạt nhìn tình huống hiện tại là bạn bè hàn huyện với bọn họ một hồi, sau đó rời đi.
Mà đúng lúc này, phục vụ cũng đưa món ăn đầu tiên lên. Thấy món ăn này, sắc mặt Thu Đồng trở nên hơi cổ quái, bởi vì nàng lập tức nghĩ tới Hạ Mạt.
Món ăn này chính là hai con cua.
Trong ấn tượng của Thu Đồng, hẳn Hạ Mạt rất thích ăn cua. Đã từng có một lần Hạ Mạt trực tiếp cướp lấy cua đồng của nàng.
"Thu Đồng tiểu thư, Hạ lão sư, các ngươi từ từ dùng" Lúc này phục vụ lại mở miệng nói: "Đầu bếp của chúng ta nói, đại khái chừng mười phút sau sẽ làm xong món thứ hai cho các ngươi."
Thật ra ý của phục vụ cũng rất rõ ràng, là để Hạ Chí và Thu Đồng từ từ ăn, dùng mười phút để ăn xong con cua này là vừa vặn.
"Đồng Đồng, cần ta lột cua giúp ngươi không?" Hạ Chí cầm lấy một con cua, cười mỉm hỏi.
"Này, vì sao hai người kia lại đột nhiên rời đi như vậy?" Lúc này Thu Đồng lại không nhịn được hỏi chuyện vừa rồi. Nàng nghe rõ đoạn đối thoại của hai người, mặc dù không quá hiểu nhưng tên Hồ Ly và Hắc Hoàng Hậu kia đột nhiên nghe lời rời khỏi đây, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
"Đồng Đồng, nếu như ta nói cho ngươi biết ta muốn để người khác làm cái gì người khác sẽ làm cái đó, ngươi tin không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.