"Không tin!" Thu Đồng tức giận nói.
"Được rồi, như vậy đi, honey, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, đột nhiên não bọn họ bị hỏng cho nên mới nghe lời rời đi" Hạ Chí nói rất chân thành.
"Đầu óc ngươi mới bị hỏng!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này lại đang lừa dối nàng!
Suy nghĩ một chút, Thu Đồng lại hỏi: "Này, người tên Hồ Ly gì đó kia gọi ngươi là King, là có ý gì?"
"À, Đồng Đồng, đó là một biệt danh ta từng sử dụng. Ngươi đã từng nghe nói tới một hacker tên King chưa?" Hạ Chí tùy ý hỏi.
"Đương nhiên ta đã từng nghe." Tuy Thu Đồng không quá quen thuộc với giới hacker, nhưng cái tên King này nàng lại từng nghe tới. Mấy tháng trước, chính hacker tên King này đã hack mất máy vi tính và di động của vô số người, sau đó phong sát Đát Kỷ khắp toàn bộ internet.
"Chờ đã, ngươi muốn nói ngươi chính là hacker King kia?" Đột nhiên Thu Đồng kịp phản ứng.
"Không sai, ta chính là Vua Hacker đẹp trai nhất lợi hại nhất, King" Hạ Chí rất nghiêm túc trả lời.
Thu Đồng trừng Hạ Chí, mấy giây sau nàng phát ra một từ: "Lừa đảo!"
Sau đó, Thu Đồng lại cầm một con cua lên cắn một cái, tư thế kia lại có chút giống với Hạ Mạt.
Hiển nhiên Thu Đồng không tin Hạ Chí là Vua Hacker gì đó.
Cũng không phải nàng cảm thấy Hạ Chí không có năng lực kia, mà gia hỏa này thừa nhận quá nhanh, điều này khiến nàng cảm thấy chắc chắn đây là giả dối.
"Muốn làm nam nhân thành thực thật khó." Hạ Chí cảm khái.
Thu Đồng trực tiếp nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ. Gia hỏa này còn nói gì mà lột cua giúp nàng, sự thật là một chút thành ý cũng không có, cánh tay trái đang ôm nàng còn chưa buông ra đâu. Chỉ có một tay hắn định lột cua kiểu gì?
Kế tiếp cũng không còn người nào đến quấy rối. Hạ Chí và Thu Đồng cứ ăn từ xế chiều đến tối như vậy, xấp xỉ chừng hơn năm giờ bắt đầu có những người khác đến phòng ăn. Mà mỗi người thấy Hạ Chí và Thu Đồng đều cảm thấy hai người đang khoe tình cảm.
Ăn một bữa cơm cũng phải ôm nhau, không phải khoe tình cảm thì là gì?
Chẳng qua người biết thân phận của hai người cũng không cảm thấy bọn họ đang làm ra vẻ. Ngẫm lại, suy cho cùng, người ta cũng đã xa nhau mấy tháng, hiện tại có dính nhau một chút cũng tương đối bình thường.
Chẳng qua thỉnh thoảng nghe thấy tiếng người khác nghị luận, Thu Đồng vẫn cảm thấy rất vô tội. Nàng không muốn khoe tình cảm gì hết, là tên gia hỏa Hạ Chí này cứ nhất định phải ôm nàng thôi.
Nói chung hai người vẫn luôn khoe tình cảm tới tận 6: 30. Sau đó Thu Đồng nhận được một cuộc điện thoại, cuộc điện thoại này lại là Phi Yến gọi tới.
"Thu Đồng, buổi tối có muốn ra ngoài chơi không?" Phi Yến đi thẳng vào vấn đề: "Ta và Thành Hùng chuẩn bị đi chơi bowling, các ngươi đi chung không?"
"Được rồi, đợi lát nữa chúng ta sẽ tới, ngươi gửi địa chỉ cho ta đi."
Thu Đồng đồng ý rất sảng khoái. Mấy tháng Hạ Chí không có ở đây, nàng và Phi Yến thường xuyên đi uống cà phê chơi bowling với nhau...
Thu Đồng không có bạn bè gì, Hàn Tiếu quen thuộc nhất lại tương đối bận rộn, Phi Yến thì rảnh nhiều hơn. Hơn nữa hai người cũng không thiếu tiếng nói chung, cho nên chơi vẫn rất thân.
"Được, đợi lát nữa lại gặp." Phi Yến nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó gửi một địa chỉ cho Thu Đồng.
"Này, ngươi ăn no chưa?" Thu Đồng nhìn về phía Hạ Chí.
"Ta còn chưa ăn được món ta thích ăn nhất." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Món nào?" Thu Đồng có chút cạn lời. Gia hỏa này ăn thật nhiều, ngược lại chính nàng đã ăn no rồi.
"Ta nghĩ nghĩ xem, dường như món ta thích nhất không chỉ có một, Đồng Đồng hấp và Đồng Đồng thịt kho tàu hay hoặc là Đồng Đồng rau trộn, đều là món ta thích nhất..." Hạ Chí lại bày ra vẻ rất say mê.
"Lưu manh!" Thu Đồng tàn nhẫn đạp Hạ Chí một đạp: "Đi thôi, tính tiền đi, Phi Yến hẹn ta đi chơi bowling, ngươi muốn đi không? Ta chỉ đi một mình!"
Tránh khỏi vòng ôm của Hạ Chí, Thu Đồng đứng dậy đi tới tính tiền, nhưng trong lòng đã đang thầm mắng Hạ Chí. Tên lưu manh chết bầm này toàn nghĩ ra mấy thứ linh tinh gì, nào là Đồng Đồng hấp rồi thịt kho tàu còn có Đồng Đồng rau trộn, đây là cái quỷ gì.
Thu Đồng vừa thanh toán xong eo nhỏ lại căng thẳng, đồng thời còn có giọng nói của Hạ Chí truyền đến: "Nam nhân có vợ vốn tốt như vậy, đi ăn cơm cũng không cần tự mình trả tiền."
Mấy người phục vụ trong quầy không nhịn được cười trộm, mà Thu Đồng thì trực tiếp kéo Hạ Chí đi ra phía ngoài.
Hai người mau chóng rời khỏi khách sạn. Thu Đồng còn nói thêm: "Ngươi ở đây chờ ta, ta đi lái xe ra."
"Đồng Đồng, ta có thể cùng ngươi..." Hạ Chí mới vừa nói đến đây, trong mắt đột nhiên thoáng qua một tia khác thường, lập tức đổi giọng: "Được rồi, honey, ta chờ ngươi ở ngoài."
Buông eo nhỏ của Thu Đồng ra, nhìn Thu Đồng đi vào cửa, đột nhiên Hạ Chí biến mất.
Hạ Chí xuất hiện trong một không gian mới, một không gian hắn mới vừa chế tạo ra. Mà trong không gian này, trừ hắn ra còn có một người khác, một nam nhân bị thương.
"Ngươi tới tìm ta sao?" Hạ Chí nhìn nam nhân bị thương này, hờ hững hỏi.
"Thuộc hạ Thiết Thủ bái kiến Nhân Hoàng." Nam nhân thụ thương này không ngờ lại là một trong những người chấp pháp trong Thiên Binh, được xưng là thần bộ Thiên Binh Thiết Thủ.
Nhưng bây giờ Thiết Thủ rất chật vật, rõ ràng đã bị thương không nhe.
"Thẳng nói đi, có chuyện gì, ta rất bận." Giọng điệu của Hạ Chí rất lạnh lùng.
"Thiên Binh xảy ra chuyện, Lôi Thần mất tích, ta không tìm được Phượng Hoàng tiểu thư và Long Vương, cho nên chỉ có thể tìm đến ngài. Nếu ngài còn không xuất hiện, sợ rằng Thiên Binh sẽ xong đời!" Thiết Thủ có vẻ rất gấp: "Ngài mau trở lại tổng bộ một chuyến đi"