Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1023 - Chương 1022: Có Thể Đi Theo Ta Đánh Nhau (2)

Chưa xác định
Chương 1022: Có thể đi theo ta đánh nhau (2)

"Hạ Chí, không bằng chúng ta đổi sang quy tắc đơn giản hơn đi?"

Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Trịnh Vũ truyền đến: "Mỗi người chúng ta ném bóng ba lần, ném đổ hết sẽ được điểm, nếu không sẽ không được điểm, người nào nhiều điểm hơn thì người đó thắng!"

"Vậy nếu các ngươi ném cả ba lần đều trúng hết thì sao?" Phi Yến ở bên cạnh mở miệng hỏi.

"Rất đơn giản, nếu vậy thì cứ tiếp tục ném thêm ba lần nữa"

Trịnh Vũ trả lời.

"Độ khó quá thấp, không có ý nghĩa" Hạ Chí lắc đầu: "Không bằng chúng ta đổi sang điểm thú vị hơn một chút đi"

"Ngươi muốn đấu thế nào?" Trịnh Vũ hừ nhẹ một tiếng.

"Đồng Đồng, ta vừa nói với ngươi rồi, ta muốn ném ngã bao nhiêu bowling cũng được." Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng, sau đó lại nhìn về phía Trịnh Vũ: "Rất đơn giản, chúng ta mỗi người ném mười lần, phân biệt đánh ngã mười số ki khác nhau, từ một tới mười. Nếu ngươi có thể làm được, coi như ngươi thắng"

"Độ khó của trò này cũng quá lớn thì phải?" Kỳ Kỳ không nhịn được nói: "Muốn ném trúng hết không khó, nhưng chỉ ném trúng một hoặc hai trái thì quá khó khăn đi?"

Những người khác cũng đều cảm thấy như vậy. Thật ra bowling không phải trò vận động có độ khó cao, muốn ném trúng cũng không tính là khó. Nhưng nếu cố sức khiến bản thân chỉ ném trúng mấy trái thì thật khó khăn. Hiện tại Hạ Chí càng yêu cầu ném ra số ki từ một tới mười, đây tuyệt đối là trò có độ khó cao.

"Với ta thật ra trò này cũng không khó khăn chút nào." Hạ Chí lười biếng nói.

"Đây vốn là chuyện không thể nào làm được!" Trịnh Vũ có chút tức giận. Tuy hắn ta rất biết chơi bowling, nhưng loại phương pháp thi đấu này hắn ta chưa bao giờ thử. Mặc dù có thể thành công vài lần, nhưng muốn ném mười lần vừa lúc ném ra số kỉ từ một đến mười vốn là chuyện không có khả năng.

"À, vậy là ngươi muốn chịu thua sao?" Hạ Chí không chút hoang mang hỏi.

"Hạ Chí, nếu ngươi có thể làm được coi như ngươi thắng!" Trịnh Vũ hừ lạnh một tiếng: "Nhưng nếu ngươi không làm được, vậy coi như ta thắng. Nếu ngươi đã có lòng tin như vậy, vậy ngươi dâm đánh cuộc không?"

"Không thành vấn đề." Hạ Chí đáp ứng một tiếng, sau đó hắn trực tiếp cầm lấy một quả bowling: "Tốt rồi, mọi người chuẩn bị xem ta biểu diễn"

Nhìn về phía Thu Đồng, Hạ Chí cười xán lạn: "Honey, ngươi tới chọn số đi, ngươi muốn ta ném ngã bao nhiêu ta sẽ ném ngã bấy nhiêu"

"Mười!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí. Nàng vốn không biết gia hỏa này có trình độ bowling cỡ nào, vì vậy quyết định cho hắn bắt đầu với độ khó thấp một chút. So sánh ra, hẳn ném trúng tất cả là dễ nhất.

"Vẫn là Đồng Đồng nhà chúng ta yêu ta." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó lại ném bowling ra ngoài.

Bịch!

Đều trúng.

"Mười điểm." Hạ Chí cười xán lạn, đưa tay về phía Thu Đồng kéo nàng tới: "Đồng Đồng, hiện tại ngươi nghĩ muốn cái gì chữ số?"

"Một." Thu Đồng không tin Hạ Chí có thể ném ngã con số bất kỳ.

Bowling lại được ném ra, một ki ngã xuống, chín ki còn lại không chút sứt mẻ.

"Đại công cáo thành, hôn một cái đi?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, rất rất nghiêm túc hỏi.

"Ba!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.

"Được rồi, đợi lát nữa lại hôn" Hạ Chí lại ném ra một bóng, lại một lần nữa, bắn trúng ba ki.

"Hai!"

"Bốn!"

"Sáu!"

"Tám!"

"Oa, thật lợi hại!"

"Thật lợi hại!"

Trong lúc bất tri bất giác, bốn phía đã bắt đầu có người vây xem.

Khi mỗi lần Thu Đồng báo ra số ki Hạ Chí đều có thể ném ngã, mọi người không khỏi bắt đầu sợ hãi than thở.

Sắc mặt Trịnh Vũ lại trở nên càng ngày càng khó coi. Hiển nhiên hắn ta không nghĩ tới Hạ Chí lại có thể làm được điểm này. Chiếu theo xu thế ấy, dường như hắn ta sẽ thua mất.

"Chỉ còn một con số cuối cùng!"

"Còn thiếu một số năm!"

Rất nhanh mọi người đã phát hiện, ngoại trừ số năm ra, Hạ Chí đã ném xong chín số khác.

"Honey, lần này ta nên ném số nào đây?" Lúc này Hạ Chí hỏi Thu Đồng.

"Đương nhiên là năm!" Thu Đồng tức giận nói. Gia hỏa này cứ thích biết rõ còn cố hỏi.

"Ừm, con số cuối cùng nha, ta phải ném một cách thú vị hơn một chút" Hạ Chí lẩm bẩm.

"Ngươi đừng cứ nghĩ tới thú vị mãi nữa, ngộ nhỡ thua..." Giọng nói của Thu Đồng đột nhiên im bặt, bởi đột nhiên Hạ Chí đã hôn lên nàng.

"Lưu manh đáng chết, lại đánh lén!" Trong lòng Thu Đồng thầm mắng hắn, sau đó nàng nghe được tiếng bowling rơi xuống.

"AI"

"Nguy rồi!"

"Lần này hắn chơi lớn rồi."

"Hiện tại đoán chừng chỉ có thể ném ra số 0 "

Bốn phía vang lên tiếng kinh hô, mà sắc mặt đám người Trương Thành Hùng, Phi Yến lại đột nhiên trở nên có chút khó coi.

Ngược lại, Trịnh Vũ lại bày ra về mặt mừng rỡ, Lạp Lạp càng hưng phấn tới nhảy dựng lên: "Ha ha ha, bóng bay mất, bóng bay mất, bọn hắn thua!"

"Thua?" Thu Đồng bắt đầu giãy giụa, sau đó cuối cùng Hạ Chí cũng buông lỏng nàng ra.

Thu Đồng bị hôn tới mặt đỏ ửng nhìn đường bóng lăn một chút, lập tức cảm thấy giận: "Ngươi không thể thi đấu cho tốt sao?

Làm sao bây giờ?"

"Hạ Chí, hiện tại ngươi định thực hiện đánh cuộc sao?" Trịnh Vũ cười lạnh: "Tiểu tử, ta vẫn luôn nghe nói ngươi rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ ta cho ngươi biết, kiêu ngạo không phải là sai, nhưng không có bản lĩnh còn muốn kiêu ngạo là ngươi không đúng rồi!"

Không đợi Hạ Chí nói gì, Trịnh Vũ đã nhìn về phía Trương Thành Hùng: "Trương Thành Hùng, tuy lão bà ngươi đã có chút tuổi già sắc suy, chẳng qua ta cũng không ngại, đêm nay ta nhất định sẽ chiêu đãi nàng thật tốt, ha ha ha...

Trương Thành Hùng giận dữ nhìn Trịnh Vũ, trong lòng lại có chút lo lắng. Đúng là tình huống hiện tại trở nên hơi phiền toái, ai có thể nghĩ tới Hạ Chí lại thất bại đâu?

Bình Luận (0)
Comment