Sau đó, Hạ Chí gật đầu: "Ừm, nhất định là ngươi nghĩ sai rồi."
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, sau đó vẫy tay: "Phi Yến, bên này.
Phi Yến vừa đi ra khỏi cổng, đương nhiên nàng đi chung với Trương Thành Hùng, mà Dương Kiệt và Kỳ Kỳ cũng đang ở đây.
Lúc này, sắc mặt bốn người bọn họ đều không dễ coi, thoáng có chút hốt hoảng.
"Thu Đồng, chúng ta..." Phi Yến bước nhanh tới, muốn nói điều gì.
"Có chuyện gì đợi lát nữa lại nói, hiện tại chúng ta cần đi theo Đồng Đồng nhà ta chơi với nhau thật vui." Hạ Chí lại ngắt lời Phi Yến: "Ừm, thật ra ta không muốn dẫn theo các ngươi đi, thế nhưng dường như Đồng Đồng muốn dẫn các ngươi đi. Cho nên nếu các ngươi có thể tự giác một chút mà không đi, vậy thì không còn gì tốt hơn."
Bốn người nhất thời đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Đừng nghe hắn nói mò, nói chung các ngươi cứ đi theo chúng ta đi thôi" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Ta biết các ngươi đều gặp phải phiền toái, bên ta cũng vậy, chẳng qua cũng không có gì to tát, Hạ Chí nói hắn sẽ giải quyết."
Vừa nghe Thu Đồng nói như vậy, sắc mặt bốn người lập tức trở nên tốt lên rất nhiều, mà bốn người cũng lập tức đi lấy xe. Không bao lâu sau, sáu người hai chiếc xe, cùng nhau chạy về phía nhà mới còn chưa kịp xây của Hạ Chí và Thu Đồng.
Nửa giờ sau, trên núi.
"Đồng Đồng ngươi xem, dung mạo của ngươi càng thêm đẹp mắt, sang năm nhất định sẽ có càng nhiều Đồng Đồng mọc ra." Hạ Chí bày ra vẻ rất hưng phấn.
Thu Đồng lại lười để ý tới Hạ Chí, mà vài người khác lại có vẻ mặt hơi cổ quái, đồng thời cũng không thể không bội phục Hạ Chí. Đúng là hiện tại trông Thu Đồng do hoa tươi tạo thành càng thêm mỹ lệ hơn thật, hơn nữa còn không thấy có bất kỳ đóa hoa nào có dấu hiệu héo tàn.
"Đồng Đồng, ngọn núi này còn chưa được đặt tên đâu, có cần gọi nó là núi làm Đồng Đồng không" Lúc này Hạ Chí lại mở miệng nói.
"Không muốn." Thu Đồng lập tức phủ quyết: "Không dễ nghe chút nào."
"Ta cảm thấy nó rất hay mà" Hạ Chí lẩm bẩm, ngay sau đó lại lắc đầu: "A, hình như nó mang theo nghĩa khác, ừm, vẫn không nên đặt tên này thì hơn."
Nghĩa khác?
Thu Đồng có chút mơ hồ, vì sao cái tên kia lại có nghĩa khác?
"Không gọi là núi Đồng Đồng, vậy gọi là núi Hạ Chí?" Hạ Chí lại đang nói thầm: "Ừm, cái tên này sao nghe như ta điên mất?
Không được không được, vẫn nên đổi lại (1).
(1) Núi Hạ Chí hán việt là Hạ Chí phong, phong (lŠ) trong ngọn núi cùng âm với phong (#U trong phong tử, có nghĩa là người điên.
Hạ Chí bắt đầu nghĩ đủ loại tên cổ quái, cái gì mà núi Đồng Đồng yêu Hạ Chí, núi Hạ Chí yêu Thu Đồng nhất... ngay cả mấy cái tên hiếm thấy như vậy hắn cũng nghĩ ra. Vì vậy, mấy phút đồng hồ sau, rốt cục Thu Đồng cũng không thể nhịn được nữa.
"Này, ngươi đừng nghĩ mấy cái tên linh tỉnh kia nữa, gọi là núi Minh Nhật đi" Thu Đồng tức giận nói: "Ngọn núi này cứ gọi là Minh Nhật sơn, đỉnh núi gọi là Minh Nhật phong. Bên kia có sơn cốc, còn có thể gọi là Minh Nhật cốc. Sau này chúng ta sẽ thuận tiện coi nơi đây như một trụ sở của trường trung học phổ thông Minh Nhật. Tốt xấu gì ngươi cũng đã bỏ ra tám ức mua ngọn núi này, không thể chỉ xây một căn nhà trên đỉnh núi, quá lãng phí"
"Ta cảm thấy như vậy không lãng phí chút nào." Hạ Chí lập tức nói: "Nhưng mà honey, ngươi nói cái gì cũng đúng. Ngược lại đỉnh núi này chỉ có thể thuộc về hai người chúng ta"
"Không phải ngươi nói muốn câu cá sao?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng: "Ta xem ngươi làm sao ngồi đây câu cá được."
"Đồng Đồng, ta câu được một con cá ngươi lại hôn ta một cái, thế nào?" Hạ Chí cười mỉm hỏi.
"Vậy ngươi đừng câu cá nữa." Hiển nhiên Thu Đồng sẽ không mắc lừa nữa.
Nàng mới vừa dứt lời, Hạ Chí đã cầm một cây gậy rất to, không biết là lấy từ đâu ra, sau đó mọi người thấy Hạ Chí không ngừng kéo dài cây gậy này. Cuối cùng vậy mà hắn có thể kéo thành một cái cần câu cá, mà phía trước cần câu cá còn có một sợi dây rất dài. Tiếp theo, Hạ Chí trực tiếp ném sợi dây kia xuống.
"Này, ngươi còn chưa thả mồi câu đâu." Thu Đồng không nhịn được nhắc nhở.
"Hạ Chí câu cá, Đồng Đồng mắc câu." Hạ Chí cười xán lạn, sau đó lẩm bẩm: "Trên Minh Nhật sơn có Minh Nhật phong, trên Minh Nhật phong có Đồng Đồng, Đồng Đồng nói nàng yêu Hạ Chí, Hạ Chí câu cá nuôi Đồng Đồng...
Phốc!
Kỳ Kỳ đang đứng bên cạnh không nhịn được bật cười, mà Thu Đồng lại bày ra vẻ mặt cạn lời. Gia hỏa này đang lẩm bẩm thứ lộn xộn gì vậy!
"Quên đi, đừng để ý đến hắn." Thu Đồng nhìn Phi Yến: "Các ngươi đã gặp phải phiền toái gì? Bên ta là tất cả thẻ đều không thể dùng được, mà hình như tài khoản của phòng tài vụ trưởng trung học phổ thông Minh Nhật cũng đã bị đóng băng:
"Tình huống của ta và Thành Hùng cũng giống vậy, mặt khác ta bị hacker công kích, hacker nói muốn đăng tải một số video và ảnh chụp không tốt lắm của ta" Trong giọng nói của Phi Yến có chút bất an.
"Kỳ Kỳ không có việc gì, nhưng ta.." Dương Kiệt đưa mắt nhìn Hạ Chí, sau đó tiếp tục nói: "Bên ta, việc hợp tác giữa ta với công ty của Mạc tiên sinh có vấn đề khá lớn, cũng bị hacker công kích với quy mô lớn. Hiện nay các nghiệp vụ cơ bản của công ty chúng ta đã bị tê liệt. Mặt khác, chúng ta vốn không biết hacker kia muốn làm gì."
"Liên minh quý tộc này đúng lợi hại" Trương Thành Hùng hơi bất đắc dĩ: "Đúng là bọn hắn có năng lượng rất lớn. Ta mới vừa tra xét một chút, gần như ở mỗi thành phố lớn bọn hắn đều có một tòa nhà quý tộc thời đại."
"Thu Đồng, Hạ Chí có đang xử lý chuyện này không?" Cuối cùng Phi Yến không nhịn được hỏi.
Cũng không phải Phi Yến không tin tưởng năng lực của Hạ Chí, mấu chốt là lúc này Hạ Chí còn đang ngồi ở nơi đó câu cá đây.