"Ta cũng không biết" Trong giọng điệu của Thu Đồng ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ: "Hắn nói rất nhanh chuyện này sẽ được giải quyết, nhưng hiện tại tựa hồ hắn chỉ muốn chơi."
Gặp phải một người bạn trai như vậy, Thu Đồng cũng không có biện pháp nào. Bạn trai người ta thường rất nghe lời bạn gái, có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng. Mặt ngoài Hạ Chí làm như rất nghe lời nàng, nhưng trên thực tế, cho tới bây giờ hắn vốn chưa từng nghe lời nàng thật sự.
Thu Đồng đã sớm xác định một việc, đó chính là nếu Hạ Chí có làm chuyện gì đó dựa theo ý nguyện của nàng, đó nhất định là hắn vốn muốn làm như vậy, thật ra cũng chẳng liên quan gì nhiều với yêu cầu của nàng.
"A, các ngươi không câu cá sao?" Lúc này Hạ Chí lại quay đầu nhìn mọi người.
"Ngươi nghĩ chúng ta cũng thần kinh giống ngươi sao?" Thu Đồng tức giận nói. Đương nhiên lời này cũng chỉ có nàng mới có thể nói.
Về phần mấy người Dương Kiệt, Trương Thành Hùng, hiển nhiên bọn họ không dám nói thế với hắn.
"Ừm, ta thấy các ngươi đều rất nhàm chán, nếu không chúng ta cùng chơi một trò chơi đi." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
"Ngươi lại muốn chơi chiêu gì nữa?" Thu Đồng không khỏi trợn mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này luôn có thể khiến người ta cảm thấy hắn rất biết chơi, hơn nữa còn luôn có thể chơi kiểu rất hiếm thấy.
"Đồng Đồng, không phải ngươi để ta cùng chơi với mọi người sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội: "Hiện tại ta đang muốn chơi với mọi người đây."
"Cái kia... người anh em, ngươi muốn chơi kiểu gì? Ta biết ngươi hơn phân nửa là muốn chỉnh ta, chẳng qua ngươi có thể hạ thủ lưu tình một chút không, đừng chỉnh ta quá thảm?" Trương Thành Hùng mở miệng. Hắn ta xem như đã nhận mệnh. Hiện tại Hạ Chí thường xuyên rảnh rỗi lại chỉnh hắn ta một chút. Cũng may Trương Thành Hùng cũng là người nghĩ thoáng, dù sao bản thân cũng không bị chỉnh chết, không sao cả.
"Ừm, thật ra cách chơi rất đơn giản, chúng ta có thể biến nơi này thành một còn đảo biệt lập, sau đó mọi người chơi trò sinh tồn đã ngoại. Như vậy, một ngày kia ngộ nhỡ các ngươi mất hết tất cả thật, chí ít các ngươi còn có thể nuôi sống lão bà nha." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Thời cơ đã tới, vừa lúc các ngươi cũng đang gần như không có tiền để tiêu. Hiện tại các ngươi nghĩ xem phải làm thế nào mới có cơm trưa cho lão bà của các ngươi đi:
"A, trò này nghe có vẻ rất thú vị!" Kỳ Kỳ bày ra vẻ rất hứng thú.
"Cái này... Thật ra ta cũng cảm thấy rất không tôi." Phi Yến cũng tỏ vẻ tán thành.
Ngay cả Thu Đồng cũng cảm thấy trò chơi Hạ Chí vừa nghĩ ra cũng vẫn không tính quá không tuân theo chuẩn mực, đối với loại người vẫn luôn sống trong thành phố như bọn họ, loại trò chơi sinh tồn dã ngoại này có lực hấp dẫn rất lớn.
"Mùa này dường như không thể tìm được thứ gì ăn trên núi"
Trương Thành Hùng lại đứng bên cạnh nói thầm. Thực ra hắn ta cũng cảm thấy trò chơi này rất không tôi, nhưng mấu chốt nằm ở chỗ bọn họ muốn tìm được đồ ăn trên núi sợ rằng sẽ không dễ dàng.
"Không tìm được cũng chẳng sao, dù gì thì có nhịn đói một ngày cũng không chết đói được." Hạ Chí không chút hoang mang nói:
"Nhưng mà nam nhân khiến lão bà bị đói thật không phải nam nhân tốt nha."
Trương Thành Hùng lập tức buồn bực. Hạ Chí đã đều nói đến mức này rồi, ngoại trừ đi tìm đồ ăn cho Phi Yến, hắn ta còn có lựa chọn nào khác sao?
"Cái kia... lão bà, ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm đồ ăn cho ngươi"
Trương Thành Hùng cũng chỉ có thể nhắm mắt lại.
"Kỳ Kỳ, ngươi và Phi Yến ở đây chờ chúng ta đi, ta đi chung với A Hùng" Tuy rằng trong lòng Dương Kiệt còn đang lo lắng, nhưng lúc này hắn ta cũng chỉ có thể đi chơi trò chơi này.
"Lão công, ta đi chung với ngươi." Kỳ Kỳ lại tỏ vẻ rất hứng thú.
"Thành Hùng, ta cũng đi với ngươi đi" Phi Yến cũng mở miệng nói.
Vì vậy, bốn người lại chia làm hai đôi, rất nhanh đã rời khỏi đỉnh núi đi tìm đồ ăn. Về phần bọn hắn có thể tìm được hay không còn rất khó nói.
"Này, có phải ngươi cố ý muốn tách bọn họ ra không?" Thu Đồng đi tới bên cạnh Hạ Chí, nàng luôn cảm thấy Hạ Chí cố ý làm vậy, như vậy bọn hắn không thể làm kỳ đà cản mũi nữa.
"Không có, Đồng Đồng, ta thật sự cảm thấy nam nhất tốt là người phải có năng lực nuôi sống lão bà mình, dù là lúc gian nan tới cỡ nào." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Ngươi không cảm thấy hiện tại vừa lúc bọn họ tương đối khó khăn sao?"
"Ngươi lúc nào cũng có thể tìm ra lý do để ngụy biện." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng. Nàng nhìn biển rộng phía dưới, sau đó không nhịn được hỏi: "Ngươi có thể câu được cá lên thật sao?"
"Không câu được cá cũng có thể câu tôm nha." Hạ Chí cười xán lạn. Sau đó hắn như làm ảo thuật biến ra một cái sofa: "Đến đây, honey, ngồi xuống với ta từ từ câu cá."
Lôi kéo Thu Đồng ngồi xuống ghế sofa, sau đó Hạ Chí một tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Thu Đồng, tay còn lại nắm cần câu.
Mặt hướng biển rộng, đông ấm hoa nở.
Không sai, tuy hiện tại đã vào mùa đông nhưng không khí vẫn khá ấm áp. Mà ở phía sau bọn họ cách đó không xa là một ngọn núi nhỏ do hoa tươi tạo thành, vô số hoa tươi đang nở rộ xán lạn dị thường.
Thế giới như đột nhiên tĩnh lại. Thu Đồng chậm rãi tựa trên bả vai Hạ Chí, gió nhẹ thổi tới nhưng nàng không hề cảm thấy lạnh lẽo, trái lại còn có cảm giác như được tắm trong gió xuân.