"Nữ nhi ngoan, ngươi nghĩ quá nhiều." Hạ Chí rất nghiêm túc nhìn Charlotte, sau đó lại tát một tát tới.
Bốp.
Tiếng bạt tai vẫn rất vang. Mà theo một tát này, Charlotte trực tiếp tan biến không còn dấu tích. Cùng lúc đó, thế giới cũng khôi phục bình thường.
"Đồng Đồng, chúng ta nên về nhà." Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng.
Thu Đồng mơ hồ cảm thấy mặt mình có hơi không đúng. Nàng vô thức vươn tay sờ lên nhưng lại không sở được bất kỳ thứ gì. Nàng nhìn Hạ Chí với ánh mắt hồ nghi, nàng đang nghi ngờ không biết có phải gia hỏa này vừa hôn trộm nàng hay không.
Đương nhiên Thu Đồng cũng không nghĩ tới chuyện người vừa hôn trộm nàng là Charlotte, nàng cũng không biết Charlotte vừa tới đây. Trên thực tế, nếu như nàng thấy Charlotte thật hẳn cũng không nghĩ đó là Charlotte, tối đa cũng chỉ cho rằng đó là dì út của Charlotte.
"Ừm, về thôi" Thu Đồng cũng không nghĩ chuyện này nữa. Nói cho cùng, dù Hạ Chí có hôn trộm nàng thật cũng chẳng phải việc gì to tát.
Khi hai người trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật vẫn còn sớm, thế nhưng hai người vẫn trực tiếp quay về ký túc xá.
Lần này Thu Đồng không đuổi Hạ Chí đi, chỉ nói rõ cho hắn biết:
"Này, nếu ngươi muốn ngủ ở đây thì cứ ngủ trên sofa tiếp đi."
"Đồng Đồng, ta cảm thấy ta có lỗi với ngươi. ' Hạ Chí nhìn Thu Đồng, vẻ mặt thành thật.
Thu Đồng trừng Hạ Chí, đột nhiên gia hỏa này lại bị thần kinh gì nữa?
"Ta nên chia sẻ sofa ta thích nhất với ngươi mới đúng, mà ta chưa từng làm như vậy." Hạ Chí tiếp tục nói: "Cho nên Đồng Đồng thân yêu, đêm nay chúng ta ngủ chung trên sofa được không?"
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Có phải ngươi muốn quay về ký túc xá của ngươi ngủ không?"
"Đồng Đồng, túc xá sofa của ta cũng là thứ ta thích nhất, ngươi có muốn đi với ta không?" Hạ Chí nghiêm trang hỏi.
"Muốn đi ngươi đi một mình!" Thu Đồng hừ nhẹ: "Không thèm nghe ngươi nói nữa, ta đi tắm!"
"Đồng Đồng, nếu như khi ngươi tắm mà gặp quỷ, nhớ phải gọi ta, ta sẽ lao vào ngay. ' Hạ Chí cười hì hì nói.
"Ngươi mới là quỷ!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng. Trước đó gia hỏa này còn lừa gạt nàng, nói cái gì mà hắn là một con quỷ. Hiện tại hắn lại muốn dùng quỷ để hù dọa nàng.
Thu Đồng nhanh chóng đi vào phòng tắm. Xấp xỉ mười lăm phút sau, đương nhiên nàng không hề thấy quỷ gì, mà lúc nàng đi ra Hạ Chí đang ngồi trên sofa. Lần này đương nhiên hắn không ngủ.
Chẳng những không ngủ, hắn còn đang nhìn chằm chằm Thu Đồng không rời mắt.
"Đồng Đồng, càng nhìn ngươi ta càng thấy ngươi ngon miệng" Hạ Chí lẩm bẩm: "Ta lại hơi đói nữa rồi"
Thu Đồng lại lườm Hạ Chí một cái, cái lườm có hơi kiều mị. Hiện tại nàng đang mặc bộ áo ngủ không tính là quá kín đáo, vừa tắm rửa xong, nàng vừa cao quý lại vừa phong tình vạn chủng. Mà cái lườm này của nàng lại càng có vẻ hết sức xinh đẹp quyến rũ.
"Này, ngươi không tắm sao?" Thu Đồng hỏi. Trong ấn tượng của nàng, dường như cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy tên gia hỏa này tắm rửa. Đương nhiên, mỗi ngày tên gia hỏa này đều rất sạch SẼ.
"Đồng Đồng, bởi vì vừa nãy ngươi không gọi ta tới tắm chung, cho nên ta quyết định không tắm." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc ngồi đó nói hươu nói vượn.
Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí: "Nhanh đi tắm đi!"
"Được rồi." Hạ Chí đứng dậy, muốn đi vào phòng tắm.
"Này, chờ đã, ta đi lấy y phục cho ngươi." Thu Đồng đứng dậy đi vào phòng ngủ, sau đó nàng nhanh chóng cầm một bộ áo ngủ đi Ta.
"Honey, đây là quần áo ngươi mua cho ta sao?" Nụ cười của Hạ Chí xán lạn cực kỳ.
"Mua một tặng một, khi ta mua quần áo người ta đã tặng bộ này."
Khuôn mặt Thu Đồng đỏ ửng lên. Gia hỏa này cứ nhất định phải biết rõ còn cố hỏi như vậy?
Đương nhiên bộ đồ này là Thu Đồng mua cho Hạ Chí, mà rõ ràng không phải nàng mới mua bộ này, mà nàng đã mua trong lúc Hạ Chí không có ở đây. Có lần nàng đi mua y phục cho mình, không nhịn được đã mua thêm mấy bộ quần áo cho Hạ Chí.
"Mua một tặng một sao?" Hạ Chí lẩm bẩm: "Mua một Đồng Đồng có thể được tặng một Đồng Đồng không?"
"Đi tắm đi!" Thu Đồng đá Hạ Chí một đá.
Cứ thế mãi, Thu Đồng cảm thấy mình sẽ trở nên bạo lực. Lúc nào gia hỏa này cũng cần ăn đòn như thết Hạ Chí không nói thêm gì, cười xán lạn với Thu Đồng sau đó đi vào phòng tắm. Xấp xỉ 10 phút sau, hắn bước ra từ bên trong.
"Đồng Đồng, ngươi thật quá yêu ta, y phục rất vừa người." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ý cười.
"Rất vừa người sao?" Thu Đồng nhìn y phục, trong lòng thầm nói, thật ra nàng cũng không hiểu Hạ Chí mặc đồ size nào, bộ đồ này nàng chỉ mua theo cảm quan thôi. Nhưng thoạt nhìn dường như nó còn rất vừa người?
Nhưng nhìn kỹ một chút, nàng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Vì sao bộ y phục này lại không giống với bộ nàng lấy ra?
"Hẳn là ta nhớ lộn." Thu Đồng cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao thì dưới cái nhìn của nàng, Hạ Chí không thể nào đổi một bộ y phục khác ngay trước mặt nàng. Có lẽ sự thật đã trùng hợp như vậy, y phục nàng mua thực sự rất vừa người cũng nên?
"Này, chúng ta lập kế hoạch đi du lịch đi" Thu Đồng nhích máy tính qua, vùi người trên ghế sofa.