"Đồng Đồng, ngươi muốn đi đâu?" Hạ Chí cũng ngồi xuống sofa, tiện tay kéo Thu Đồng vào lòng: "Mùa đông tới phương bắc rất lạnh, nhưng ta cảm thấy rất có thể ngươi muốn tới phương bắc thật. Đương nhiên, honey, có ta ở đây, ngươi sẽ không cảm thấy lạnh"
"Cũng không nhất định phải tới phương bắc, nhưng ta muốn đi ngắm tuyết sơn, cũng muốn đi xem thảo nguyên một chút. Biển rộng và vân vân ta đã thấy nhiều. Hoặc chúng ta có thể tới vùng núi cũng được, ta chưa từng tới núi lớn bao giờ." Vốn dĩ Thu Đồng chỉ muốn Hạ Chí không lên U Linh Nữ Vương với Hạ Mạt, nhưng bây giờ tỉ mỉ nghĩ lại, thật ra nàng còn muốn tới rất nhiều nơi chơi đây.
Suy nghĩ một hồi, Thu Đồng lại nói thêm: "Trước tiên chúng ta cần phải chọn một chiếc xe tương đối khá, không cần phải là xe dã ngoại, ta không muốn ngủ lại trên xe. Chiếc Lamborghini ta đang đi không thích hợp để đi đường núi lắm... Ngươi nói xem chúng ta nên mua xe gì đây?"
Thu Đồng bắt đầu mở web bán xe, không bao lâu sau nàng đã thấy một chiếc việt dã rất tốt: "Ôi, ngươi xem xem, cái này thế nào?"
"Rất tốt" Hạ Chí trả lời ngay.
"Ngươi cũng cảm thấy tốt sao? Vậy mua cái này?" Thu Đồng hỏi.
"Ừm, rất đẹp." Hạ Chí nghiêm trang trả lời.
"Rất đẹp?" Thu Đồng lập tức cảm thấy không đúng. Tính năng của xe này rất tốt, hơn nữa nó còn tương đối uy mãnh, nhưng muốn nói đẹp thì dường như chưa tới mức đó?
Vừa quay đầu nàng đã nổi giận, sau đó nàng đập Hạ Chí một cái:
"Ngươi đang nhìn chỗ nào đó?"
Khuôn mặt Thu Đồng nóng bừng lên, chẳng trách gia hỏa này lại nói rất đẹp, rõ ràng thứ hắn xem vốn không phải xe!
"Này, ngươi thành thật một chút đi, nói mau, mua xe gì đây!" Thu Đồng trừng Hạ Chí, cũng không tránh né, chỉ theo bản năng mà kéo cổ áo ngủ nhích lên trên một chút.
"Đồng Đồng, chuyện mua xe không cần vội, đến lúc đó tự khắc sẽ chuẩn bị xong" Cuối cùng Hạ Chí cũng thu hồi ánh mắt, dáng vẻ khá là đáng tiếc: "Honey, có đôi khi ngươi thật sự quá hẹp hòi, phong cảnh xinh đẹp như vậy vì sao lại không cho bạn trai ngươi ngắm một chút?"
"Ngươi còn như vậy nữa ta sẽ đi vào phòng xem một mình!" Thu Đồng trừng Hạ Chí, gia hỏa này đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước, vĩnh viễn không biết cái gì gọi là thỏa mãn!
Khoan hãy nói, uy hiếp này của Thu Đồng thật sự có tác dụng, vì vậy kế tiếp, Hạ Chí trở nên tương đối đàng hoàng, chí ít biểu hiện bên ngoài cũng thành thật hơn. Hơn nữa hắn cũng bắt đầu nghiêm túc thương lượng vấn đề lộ tuyến du lịch với Thu Đồng.
Nói là thương lượng nhưng trên thực tế, gần như mọi chuyện đều do Thu Đồng làm chủ. Nói trắng ra là cho dù Thu Đồng muốn đi đâu chơi Hạ Chí cũng sẽ ủng hộ.
Về phần những nơi kia có thể gặp nguy hiểm hay không, hay lúc đi có khổ cực mệt chết hay không, Hạ Chí đều nói chắc, có hắn ở bên, những vấn đề kia vốn không phải vấn đề.
Cứ như vậy, Thu Đồng vùi đầu trong lòng Hạ Chí lên mạng tra đủ địa điểm du lịch. Trong vô thức đã mấy giờ trôi qua, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu kéo tới.
"Thật buồn ngủ, ta đi ngủ trước đây, ngày mai lại nghĩ tiếp" Thu Đồng ngáp một hơi, sau đó lại xem đồng hồ, hiện tại đã gần mười hai giờ rồi.
"Honey, ngươi cứ ngủ ở đây đi" Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ta mới không muốn" Giọng điệu của Thu Đồng có thêm chút nũng nịu. Nàng rời khỏi vòng ôm của Hạ Chí, lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ: "Ngươi ngủ sofa."
Thu Đồng đứng lên, ôm máy vi tính về phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
"Sofa à sofa, ta nên đặt một cái tên cho ngươi." Hạ Chí lẩm bẩm: "Ừm, cứ gọi là Đồng Đồng đi."
Trong lúc nói chuyện, Hạ Chí lại ngã người lên ghế sofa, dáng vẻ rất thỏa mãn: "Vẫn là nằm trên người Đồng Đồng thoải mái nhất"
Cũng may lúc này Thu Đồng không nghe thấy những lời Hạ Chí nói, nếu không rất có thể nàng sẽ đánh Hạ Chí nữa.
Hạ Chí nhắm mắt lại. Đột nhiên đèn trong phòng khách tối sầm lại, rất nhanh, ánh đèn xuyên qua từ khe cửa phòng ngủ cũng tắt ngấm, hiển nhiên Thu Đồng cũng đã đi ngủ.
Phương xa, trên gác chuông, tiếng chuông nửa đêm đã gõ vang, toàn bộ trường trung học phổ thông Minh Nhật lâm vào yên tĩnh, hệt như tất cả đều đã tiến vào giấc ngủ say.
Trong bầu không khí yên tĩnh, thời gian dần trôi qua, chưa gì đã hết nửa giờ.
Đột nhiên trong phòng khách đen nhánh xuất hiện một vài tia lửa. Mấy tia lửa kia vừa lúc xuất hiện phía trên Hạ Chí, rọi sáng khuôn mặt mang theo mị lực khác thường của Hạ Chí.
Chớp mắt sau, đột nhiên Hạ Chí mở mắt, trong mắt bắn ra một tia ý lạnh.
Mà gần như đồng thời, chút tia lửa kia lại bắt đầu động. Tia lửa này đột nhiên hóa thành một chiếc bút hỏa phượng vũ. Trên không trung, chiếc bút như rồng bay phượng múa viết ra hai chữ lớn: "Tầng thượng"
Hai chữ này dừng lại một giây trên không trung, sau đó biến mất không thấy đâu nữa, hỏa quang cũng biến mất theo, phòng khách lại trở nên tối tăm. Mà đồng thời, Hạ Chí cũng đột nhiên biến mất khỏi ghế sofa.
Hạ Chí xuất hiện trên tầng thượng ký túc xá. Lúc này, trên tầng thượng, Phượng Hoàng mặc bộ đồ đỏ như lửa đang đứng ngạo nghễ, cao quý gợi cảm, phong hoa tuyệt đại.
Lại một giây sau, Phượng Hoàng phát hiện cảnh sắc đã thay đổi, đêm đen đã biến thành ban ngày, bốn phía là một vùng thảo nguyên xanh biếc.
"Đây là không gian do ngươi chế tạo ra sao?" Trong giọng điệu của Phượng Hoàng đầy cảm khái và ngưỡng mộ: "Rất nhiều người đã đoán được ngươi có dị năng cường đại nhất - Dị năng không gian, nhưng thật ra, không có mấy người biết ngươi đã cường đại đến mức có thể tự sáng tạo ra không gian."