Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1048 - Chương 1047: Ta Không Nóng (1)

Chưa xác định
Chương 1047: Ta không nóng (1)

Hạ Chí không trả lời câu hỏi của Hạ Mạt, chỉ trực tiếp nắm lấy tay nàng. Một giây sau, hai người đã cùng tiến vào một thế giới khí nóng ngập trời.

Nhưng dù ở trong thế giới nóng bỏng vô cùng như vậy, Hạ Chí vẫn có thể cảm giác được hơi mát truyền tới từ trên người Hạ Mạt. Lúc này, loại băng hàn tự nhiên trên người nàng khiến người ta có cảm giác nàng như điều hòa không khí vậy.

"Xem đi" Hạ Chí ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

Trong bầu trời có một con Hỏa phượng hoàng to lớn, toàn bộ bầu trời đều như bị con Hỏa phượng hoàng này lấp đầy. Mà từ bốn phương tám hướng, vô số hỏa diễm dũng mãnh lao về phía đầu Hỏa phượng hoàng này. Hỏa diễm không ngừng dung hợp chung với Hỏa phượng hoàng, khiến màu sắc của hỏa vũ trên người Hỏa phượng hoàng càng trở nên đậm hơn.

Nếu thị lực đủ tốt sẽ có thể thấy, ở chính giữa con Hỏa phượng hoàng này có một thân thể người vô cùng tuyệt diệu, tóc đỏ tung bay, người trần như nhộng, mị hoặc, cao quý.

"Chúng ta ra ngoài đi!" Dường như Hạ Mạt lại mất hứng, có lẽ nàng không muốn để Hạ Chí thấy thân thể mị hoặc kia, Dù sao thì nàng chỉ vừa liếc mắt đã có thể nhận ra, đó không phải ai khác mà chính là Phượng Hoàng.

Khí nóng biến mất, băng sơn trống không.

Hạ Chí kéo Hạ Mạt rời khỏi không gian nóng bức kia, sau đó hai người trực tiếp xuất hiện trên số hiệu U Linh Nữ Vương, nói cho đúng hơn là trong hoàng cung của Hạ Chí.

Giống như trước đây, trong hoàng cung không có người ở nhưng lại hết sức sạch sẽ, mà bên trong, thứ gì nên có đều có đủ. Cho dù bình thường không ai ở, nhưng bây giờ có thể thấy trong phòng khách bày đủ loại đồ uống, còn có trái cây tươi được cắt sẵn. Hiển nhiên, cho dù Hạ Chí tới đây lúc nào, hắn cũng có thể bắt đầu hưởng thụ thật thoải mái.

Hạ Chí kéo Hạ Mạt ngồi xuống ghế sofa, còn thuận tay cầm một miếng dưa hấu nhỏ đưa tới bên mép Hạ Mạt: "Đến, đầu ngày nóng bức, ngươi ăn chút dưa hấu giải khát đi."

Hạ Mạt cắn một miếng, sau đó lại hừ nhẹ: "Ta không nóng"

Đương nhiên Hạ Mạt sẽ không nóng, khối băng như nàng, dù có ném vào núi lửa hẳn cũng vẫn lạnh lẽo.

"À, vậy ta ăn." Hạ Chí tiện tay cầm dưa hấu đưa tới bên mép cắn một miếng.

"Ta chưa nói mình không ăn!" Hạ Mạt trừng Hạ Chí, dáng vẻ rất không vui.

"Được rồi, vậy ngươi ăn" Hạ Chí lại đưa dưa hấu đến bên mép Hạ Mạt.

Hai người cứ như vậy, ngươi một miếng ta một miếng, rất nhanh đã ăn xong dưa hấu.

"Vì sao ngươi muốn đưa Phượng Hoàng đến chỗ đó?" Hạ Mạt lại mở miệng hỏi, hiển nhiên nàng còn đang bất mãn chuyện này.

"Ngươi có biết ta đã từng tới Thiên Cung?" Sắc mặt Hạ Chí trở nên nghiêm túc: "Thật ra Thiên Cung là một không gian do dị năng giả không gian khác chế tạo ra. Dị năng giả không gian trong không gian kia là Bàn Cổ. Ngươi có biết hiện tại Bàn Cổ đã đi đâu không?"

Hạ Chí vừa nói vừa cầm thêm một miếng dưa hấu đưa đến bên mép Hạ Mạt, thấy nàng hé miệng cắn nhẹ, hắn mới tiếp tục nói:

"Bàn Cổ đã tới một nơi tên là Thế Giới Hắc Ám, sau đó hắn ta không trở về nữa. Mà ta có thể xác định, người của Hắc Ám Đế Quốc đến từ Thế Giới Hắc Ám"

"Chuyện này có liên quan gì với Phượng Hoàng?" Hạ Mạt vẫn chỉ quan tâm chuyện về Phượng Hoàng.

"Dị năng không gian của Bàn Cổ mạnh hơn ta, mà hắn ta tới Thế Giới Hắc Ám là vì muốn tiêu diệt Thế Giới Hắc Ám. Nhưng hiện tại, Thế Giới Hắc Ám còn chưa bị tiêu diệt, điều này cũng có nghĩa, sợ rằng thực lực hiện tại của chúng ta còn chưa đủ để tiêu diệt Thế Giới Hắc Ám" Trong giọng điệu của Hạ Chí ít nhiều gì cũng có chút ngưng trọng: "Trước mắt, chúng ta vẫn chỉ có thể ở lại thế giới này phòng bị người của Thế Giới Hắc Ám, nhưng một ngày kia, ta nghĩ chúng ta cũng cần tới Thế Giới Hắc Ám"

"Ta muốn đi" Hạ Mạt nhìn Hạ Chí.

"Yên tâm, ta sẽ dẫn ngươi đi" Hạ Chí mỉm cười: "Thật ra năng lực của ngươi càng thích hợp để đối phó với dị năng giả của Hắc Ám Đế Quốc hơn. Nhưng khi cả hai người chúng ta đều rời khỏi thế giới này, người của Thế Giới Hắc Ám cũng có thể công kích thế giới của chúng ta. Khi đó, chúng ta cần có người ở lại đây chống lại bọn hắn""

"Ngươi muốn nói Phượng Hoàng?" Hạ Mạt đã hiểu được.

"Ngoại trừ ta với ngươi, nàng là người duy nhất có năng lực làm được chuyện này, chí ít trước mắt là như vậy." Hạ Chí gật đầu.

"Ta luôn cảm thấy ngươi và nàng còn có thể quay lại với nhau!"

Hạ Mạt trừng Hạ Chí.

"Cho nên ta nói rồi, ngươi thích nhất là suy nghĩ lung tung" Hạ Chí mỉm cười: "Đến, tiếp tục ăn dưa hấu"

Hạ Mạt ngậm miệng lại, không chịu ăn.

"Lại không ngoan." Hạ Chí hơi xúc động: "Được rồi, ngươi đã mất hứng vậy ta lại kể chuyện khác cho ngươi nghe đi, kỳ nghỉ hè ta không thể tới đây được."

Vừa dứt lời, Hạ Mạt đã trực tiếp biến mất.

"Biết ngay ngươi sẽ giận, ừm, cũng tốt, hai chuyện chỉ giận một lần, ta lời" Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó hắn bắt đầu ăn dưa hấu.

Mấy phút đồng hồ sau.

"Ngươi còn đang giận thật sao?" Hạ Chí nhìn về phía hư không bên cạnh.

Hạ Mạt vẫn không xuất hiện.

ˆ«y„n"

"Được rồi, ta đi đây." Hạ Chí nói xong cũng đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Một phút đồng hồ sau, trên ghế sofa nhiều thêm một người, Hạ Mạt lại lần nữa xuất hiện, mà sắc mặt nàng vẫn lạnh như băng, trông như nàng còn đang tức giận.

"Nha đầu, không chỉ có ngươi biết trốn." Giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai Hạ Mạt. Hạ Chí đột ngột xuất hiện bên cạnh Hạ Mạt, tiện tay ôm lấy nàng: "Thật ra, ta cũng biết ẩn thân"

Hạ Mạt trừng Hạ Chí, im lặng không nói, nhưng thật cũng nàng cũng không trốn đi nữa.

Bình Luận (0)
Comment