"Nếu không coi như hiện tại ta đã tới báo danh đi?" Đột nhiên Hạ Chí hỏi.
"Không được!" Hạ Mạt lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Được rồi, vậy đợi thêm một thời gian nữa ta lại tới báo danh"
Trong giọng điệu của Hạ Chí ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ.
Nếu trên thế giới này còn có người khiến hắn cảm thấy bất lực, vậy người này nhất định là Hạ Mạt.
Ôm Hạ Mạt ngồi trên ghế sofa một hồi, Hạ Chí mở miệng lần nữa: "Ta phải đi, ta cần đi tìm Lôi Thần."
"Không cần tìm, Lôi Thần đang ở Thiên Kiếm." Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng.
"Hắn ta tới Thiên Kiếm?" Trong giọng điệu của Hạ Chí có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên đây là chuyện hắn không ngờ tới thật.
Lắc đầu, Hạ Chí tiếp tục nói: "Cũng tốt, biết tung tích là được, ta quay về trường trung học phổ thông Minh Nhật"
Hạ Mạt nhìn Hạ Chí, không nói gì.
"Được rồi, ta lại chơi với ngươi thêm một hồi nữa." Hạ Chí lập tức thay đổi ý định.
Trong lúc bất tri bất giác, đã tới sáng sớm ngày tiếp theo.
Mặc dù là thứ hai, nhưng hôm nay Thu Đồng lại thức dậy tương đối trễ. Nàng ngủ một hơi tới tám giờ, sau đó mới tỉnh lại.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Thu Đồng vô thức nhìn thoáng qua sofa, lại không thấy Hạ Chí đâu. Nhưng một giây sau, nàng phát hiện có tiếng động truyền ra từ trong phòng bếp. Rất nhanh nàng đã thấy Hạ Chí bước ra từ bên trong.
"Đồng Đồng, đánh răng rửa mặt ăn điểm tâm" Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng.
Trong lúc nhất thời Thu Đồng có hơi hoảng hốt, nàng mơ hồ có cảm giác nàng đã kết hôn với Hạ Chí. Thế nhưng rất nhanh nàng đã tỉnh táo lại. Nàng tự nói với mình, đây chỉ là ảo giác. Nghiêm túc mà nói, nàng còn chưa ở chung với Hạ Chí đâu.
Bữa sáng rất đơn giản nhưng lại rất hợp khẩu vị của Thu Đồng.
Cứ việc Thu Đồng không muốn thừa nhận nhưng trong lòng nàng thật sự có cảm giác mang tên hạnh phúc.
Nếu không phải đột nhiên nàng nhận được điện thoại, có lẽ Thu Đồng còn sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, mà người gọi điện thoại tới lại là Phi Yến.
"Thu Đồng, Trịnh gia, cũng chính là nhà của Trịnh Vũ đã tìm tới Thành Hùng, bọn họ nói muốn đàm phán với các ngươi." Phi Yến đi thẳng vào vấn đề: "Đến bây giờ, mấy tài khoản ngân hàng đang bị đóng băng của chúng ta còn chưa được mở khóa. Người này tên Trịnh Văn, là ca ca của Trịnh Vũ. Nghe nói hắn ta là đại biểu do liên minh quý tộc phái tới, muốn thay thế liên minh quý tộc đàm phán với Hạ Chí"
"Đồng Đồng, kêu Phi Yến nói cho bọn hắn biết, chúng ta không đàm phán." Giọng nói của Hạ Chí truyền tới từ bên cạnh.
"Phi Yến, ngươi nghe được rồi chứ? Hạ Chí không muốn đàm phán." Thu Đồng nói với người ở đầu bên kia điện thoại.
"Vậy được, ta sẽ trả lời bọn hắn như vậy." Phi Yến cũng không nói gì nhiều, bởi chuyện này nàng hoàn toàn không quyết định được.
Phi Yến cúp điện thoại, mà Thu Đồng lại không nhịn được hỏi Hạ Chí: "Ngươi không muốn đàm phán với bọn hắn thật sao? Hiện tại thẻ ngân hàng của ta còn đang bị đóng băng đây."
"Đồng Đồng, những tên ngu xuẩn kia tự cho rằng bọn hắn còn có vốn liếng để đàm phán với chúng ta" Hạ Chí cười xán lạn: "Nhưng bọn hắn lại không biết, tòa nhà sắp đổ rồi."
"Tòa nhà sắp đổ rồi?" Thu Đồng thầm nói, ý của gia hỏa này là liên minh quý tộc sắp sụp đổ sao?
Thu Đồng quyết định không thèm quan tâm tới việc này nữa.
Nàng chuẩn bị tới phòng làm việc. Về phần Hạ Chí cũng bị nàng yêu cầu đi làm việc: "Này, hôm nay là thứ hai, ta không quan tâm ngươi có tiết hay không, nhưng tối thiểu ngươi cũng phải tới hai lớp kia lộ mặt đi chứ?"
"Đồng Đồng, mọi người đều biết ta đã trở về, sao còn phải đi lộ mặt làm gì?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Nói chung ngươi phải đi!" Thu Đồng trừng Hạ Chí: "Không nên hồi tại sao, hiện tại ta là hiệu trưởng, ngươi là lão sư, ngươi phải nghe ta!"
"Được rồi, ta là nam nhân tốt nghe lời lão bà" Hạ Chí cũng không nói thêm gì nữa.
Khi Thu Đồng ăn điểm tâm xong, Hạ Chí lại cùng Thu Đồng ra khỏi cửa. Sau đó, hắn đưa Thu Đồng đến phòng làm việc của hiệu trưởng trước, ngồi đờ ở đó một hồi rồi mới rời khỏi phòng làm việc, đi tới tòa nhà dạy học.
Ngay khi tiếng chuông báo hết tiết thứ nhất vừa vang lên, đâm học sinh lớp củi mục rối rít đi ra khỏi phòng học. Nhưng một giây sau, rất nhiều người lập tức vội vã quay đầu đi vào trong phòng.
"Hạ lão sư đến!"
"Nhanh, Hạ lão sư đến!
"Mọi người ngồi nghiêm chỉnh, Hạ lão sư sắp vào!"
Đám học sinh lớp củi mục rối rít trở về chỗ cũ, sau đó Hạ Chí bước vào phòng học.
"Vừa hết tiết đã đi chơi, thành thật như vậy, các ngươi xứng với tên tuổi củi mục sao?" Giọng nói lười biếng của Hạ Chí vang lên: "Được rồi, ta chỉ tới xem một chút thôi"
Nói xong câu đó, Hạ Chí xoay người đi ra khỏi phòng học. Một đám học sinh đưa mắt nhìn nhau, này... chỉ vậy thôi sao?
Rời khỏi lớp củi mục, Hạ Chí lại đến lớp thiên tài. Lúc này lớp thiên tài rất an tĩnh, dường như mọi người vốn còn chưa hết tiết.
"Ừm, vậy mà không ai trong số các ngươi trốn học, khiến ta có hơi thất vọng" Hạ Chí lắc đầu cảm khái: "Ta biết không ít người trong số các ngươi đang cố gắng không trốn học, nhưng ta muốn nói cho các ngươi biết, khi nên trốn học các ngươi vẫn phải trốn học.
Tầm mắt rơi xuống trên mặt mấy nữ sinh: "Ngô Ý, Từ Hân Nghỉ, La Đan, Trần Vũ San, mấy người các ngươi nên ngồi xe lửa."
"A, đã biết, Hạ lão sư." Bốn nữ sinh nhanh chóng đứng dậy. Thật ra các nàng mới vừa trở về không lâu, nhưng hiện tại, rõ ràng Hạ Chí đang đuổi các nàng đi.
Bốn nữ sinh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học, nhưng không bao lâu sau, Ngô Ý lại chạy trở về.
"Hạ lão sư, có cần chúng ta gửi lời gì cho Tô lão sư không?" Ngô Ý nhỏ giọng hỏi.