Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1050 - Chương 1049: Ta Tới Đi Làm Với Ngươi (1)

Chưa xác định
Chương 1049: Ta tới đi làm với ngươi (1)

"Đợi mấy ngày nữa ta sẽ đi gặp nàng" Hạ Chí thản nhiên nói.

"Đã biết, Hạ lão sư, ta sẽ chuyển lại những lời này tới Tô lão sư:

Ngô Ý xoay người chạy ra ngoài.

Đứng trên bục giảng nhìn những người còn lại, Hạ Chí tiếp tục nói: "Sau này ta sẽ không thường xuyên đến đây, nếu các ngươi gặp phải khó khăn gì phải tự nghĩ biện pháp giải quyết trước. Sau khi dốc hết toàn lực vẫn không thể giải quyết, các ngươi có thể tới tìm ta."

"Đã biết, Hạ lão sư." Hơn mười người đồng thanh đáp.

Hạ Chí không nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi phòng học.

Mà không bao lâu sau, mười mấy học sinh lớp thiên tài rối rít rời khỏi phòng học.

Mà lúc này đây, cũng có người tuồn tin tức trên diễn đàn Minh Nhật, vậy mà Hạ Chí lại có thể cổ vũ học sinh lớp thiên tài trốn học. Cho nên khi Hạ Chí bước vào phòng làm việc của hiệu trưởng, Thu Đồng lại hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí.

"Này, làm gì có ai làm lão sư như ngươi, vậy mà ngươi lại có thể cổ vũ bọn hắn trốn học!" Hiển nhiên Thu Đồng cũng đã nhận được tin tức.

"Honey, một thiên tài chân chính phải đi con đường không giống bình thường." Hạ Chí nghiêm trang nói.

"Còn có, bốn nữ sinh kia mới vừa trở về, ngươi lại đuổi các nàng đi, làm gì có ai như ngươi?" Thu Đồng hơi tức giận.

"Đồng Đồng, mấy người các nàng không chú tâm làm việc. Các nàng vốn nên chú tâm học hát, trở về học cái gì?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đây vô tội.

"Quên đi, ta lười nói với ngươi. Hiện tại ta muốn chuyên tâm làm việc, ngươi đi ra ngoài!" Thu Đồng trừng Hạ Chí.

Thật ra Thu Đồng cũng không muốn trừng phạt Hạ Chí, nàng cần chú tâm làm việc thật, mà nếu Hạ Chí ở lại đây chắc chắn nàng sẽ không thể chuyên tâm làm việc.

Tuy đã từng có một thời gian, mặc dù Hạ Chí nằm ở đây nhưng nàng vẫn có thể làm việc bình thường, nhưng quan trọng ở chỗ hiện tại đã không giống ngày xưa. Trước đây Hạ Chí còn có thể an phận nằm trên ghế sofa, nhưng hiện tại nàng có thể khẳng định, nếu gia hỏa này còn ở lại đây thêm nữa, chắc chắn hắn sẽ táy máy tay chân với nàng. Đến lúc đó, nàng sẽ không thể nào làm việc thật.

"Ừm, Đồng Đồng, tuy ta rất muốn ở lại đây với ngươi, nhưng nếu ngươi đã muốn chuyên tâm làm việc như vậy, vậy ta sẽ ra ngoài đi dạo một vòng." Lúc này Hạ Chí lại đi ra ngoài thật.

Thấy Hạ Chí biến mất ở cửa phòng làm việc, Thu Đồng lập tức cảm thấy có điểm gì đó không đúng. Không lý nào gia hỏa này lại phối hợp với nàng như vậy.

Trong lúc nhất thời, Thu Đồng bắt đầu cảm thấy không yên lòng, không phải gia hỏa này lại đi lêu lổng với ai đó chứ?

Ai đó mà Thu Đồng đang nghĩ tới đương nhiên là Hạ Mạt.

Thế nhưng hiển nhiên, lần này là Thu Đồng nghĩ nhiều, Hạ Chí chỉ tùy tiện đi dạo trong trường học thật. Dọc theo đường đi, không ít người lên tiếng chào hỏi Hạ Chí, có học sinh cũng có lão sư, mỗi người đều rất khách khí với Hạ Chí.

Về chuyện Hạ Chí trở về, hiện tại mỗi người đều đã biết, mà cho dù là lão sư hay là công nhân viên chức bình thường trong trường học đều cảm giác mình vừa được uống thuốc an thần.

Trước đó rất nhiều công nhân viên chức đều cảm thấy không ổn định, dường như bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể thất nghiệp, bởi bọn họ cảm thấy trường trung học phổ thông Minh Nhật sẽ bị đóng cửa. Nhưng bây giờ Hạ Chí đã trở lại, mỗi người đều cảm thấy ngôi trường này sẽ không lâm vào nguy cơ đóng cửa.

"Ôi, Hạ Chí!" Hạ Chí đi dạo một hồi, vừa lúc gặp phải Trương Thành Hùng và Dương Kiệt. Về phần Phi Yến và Kỳ Kỳ, lúc này hai nàng không đi cùng bọn họ.

"A, hai người các ngươi đang sống thật với giới tính hay định đi ngoại tình?" Về mặt Hạ Chí tràn đầy ngạc nhiên.

Trương Thành Hùng có cảm giác muốn hộc máu.rõ ràng gia hỏa này đang cố ý chửi hắn ta.

"Chúng ta đi gặp Trịnh Văn, có người nói hắn ta đã đến cửa trường học, chúng ta đi xem xem hắn ta còn có thể chơi chiêu gì" Dương Kiệt giải thích.

"À, là Trịnh Văn đã từng nói muốn đàm phán với ta sao?" Hạ Chí bày ra vẻ có chút hứng thú: "Ta đang buồn chán, cùng đi xem thử đi"

"A?" Trương Thành Hùng ngẩn ra, lúc trước gia hỏa này còn nói không đàm phán mà?

"Được rồi, chúng ta cùng đi thôi." Dương Kiệt kịp phản ứng lại trước, có Hạ Chí đi đàm phán chung đương nhiên sẽ càng tốt hơn.

Rất nhanh ba người đã rời khỏi cổng trường, mà ngoài cửa chính có một chiếc Rolls Royce đang đậu lại.

"ĐM, có phải con hàng này lại trang bức không, lại có thể ngồi yên trong xe không ra ngoài." Trương Thành Hùng lập tức bất mãn. Nếu phải nói người nào bất mãn nhất với Trịnh gia trong ba người, vậy người đó tuyệt đối là Trương Thành Hùng.

"Ngươi có thể đập nát xe của hắn, như vậy hắn buộc phải đi ra thôi" Hạ Chí thuận miệng nói.

"Có lý lắm" Trương Thành Hùng bày ra dáng vẻ có chút động tâm: "Thế nhưng nếu đập nát xe hắn, vậy hẳn không cách nào đàm phán nữa đúng không?"

Hạ Chí không nói gì, tiện tay quơ lấy một bảng hướng dẫn dừng xe, đi về phía Rolls-Royce, sau đó hắn trực tiếp đập phá.

Râm!

Kính chắn gió của Rolls-Royce trực tiếp vỡ nát.

Trương Thành Hùng đờ người. Hạ Chí làm vậy là hoàn toàn không muốn đàm phán với người ta.

"Trương Thành Hùng, ngươi có ý gì?" Giọng nói phẫn nộ truyền ra, một nam nhân bước xuống từ bên trong. Thoạt nhìn người này giống Trịnh Vũ đến mấy phần, chỉ có điều bây giờ mặt mũi hắn ta tràn đầy tức giận.

"Trịnh Văn, ngươi rống ta làm gì? Mắt ngươi mù sao?" Trương Thành Hùng rất khó chịu. Cũng không phải hắn ta đập xe, Trịnh Văn cảm thấy khó chịu cũng thôi đi, lại còn quay qua mắng hắn ta!

Bình Luận (0)
Comment