"Trương Thành Hùng, các ngươi làm vậy là không muốn đàm phán đúng không?" Trịnh Văn rống giận: "Có phải các người muốn làm kẻ nghèo hèn cả đời?"
"Ôi, có phải đầu óc ngươi có vấn để?" Giọng nói không chút hoang mang vang lên: "Tên gia hỏa Trương Thành Hùng này muốn đàm phán với ngươi, mà rõ ràng người không muốn đàm phán với ngươi là ta, ngay cả chuyên đơn giản như vậy ngươi cũng không biết sao?"
Người nói chuyện đương nhiên là Hạ Chí. Mà nghe được câu này, cuối cùng Trịnh Văn cũng quay đầu nhìn về phía Hạ Chí.
"Ngươi là Hạ Chí?" Trịnh Văn cười lạnh một tiếng: "Ngươi có muốn đàm phán hay không cũng không sao, ta không muốn đàm phán với ngươi. Hiện tại ta đại biểu cho liên minh quý tộc tới đàm phán với Trương Thành Hùng!"
"A, chờ đã!" Trương Thành Hùng không nhịn được: "Ta nói này Trịnh Văn, lúc trước ngươi gọi điện thoại cho ta nói muốn đàm phán với ta, là muốn đàm phán với ta thật? Không phải ngươi muốn nói chuyện với Hạ Chí sao?"
"Trương Thành Hùng, ta có gì phải nói với một giáo viên thể dục nghèo hèn?" Trịnh Văn cười lạnh: "Chẳng qua dựa vào tình huống hiện tại, ta và ngươi cũng không có gì để nói!"
"Lão Dương, con hàng này đúng là một kẻ ngu ngốc!" Trương Thành Hùng quay đầu nhìn Dương Kiệt, dáng vẻ rất cạn lời.
"Ừm, cực kỳ ngu ngốc." Dương Kiệt gật đầu: "Chúng ta cũng không có gì để nói với hắn ta."
"Chẳng lẽ liên minh quý tộc không muốn lăn lộn nữa sao, vì sao lại phái một tên ngu ngốc như vậy đến đây?" Trương Thành Hùng rất cạn lời. Đến bây giờ Trịnh Văn vẫn còn chưa biết Hạ Chí mới là đại nhân vật thật sự?
"Ai biết được." Dương Kiệt cũng cảm thấy cạn lời. Lúc đầu hắn ta cho rằng Trịnh Văn muốn mượn tay Trương Thành Hùng để tìm Hạ Chí. Lại không nghĩ tới Trịnh Văn lại coi Trương Thành Hùng thành mục tiêu đàm phán chủ yếu.
Trương Thành Hùng quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, vẻ mặt cạn lời: "Cái kia... Người anh em, ngươi xem mà làm thôi, con hàng này quá ngu ngốc, ta cảm thấy liên minh quý tộc cố ý phái người ngu ngốc như vậy tới đây."
"Ừm, hẳn ta nghĩ bọn họ đã bị bỏ qua" Hạ Chí lười biếng nói.
Nhìn Trịnh Văn, Hạ Chí bày ra vẻ không hứng thú lắm: "Ngay cả Trương Thành Hùng cũng cảm thấy ngươi rất ngu, điều này nói rõ ngươi thật sự quá ngu, đàm phán và vân vân thì thôi đi, dù sao các ngươi cũng không có vốn liếng gì để đàm phán."
Trịnh Văn đang định nói điều gì, đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Hắn ta lấy điện thoại di động ra, sau đó mặt hơi đổi sắc, vội vàng nhận điện thoại.
"Ta là Trịnh Văn... Cái gì? Hạ Chí? Đúng, ta đang ở đây... Được được được, ta biết rồi" Trịnh Văn nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn Hạ Chí, sắc mặt có chút khó coi.
"Không cần nhìn ta, tất cả tòa nhà đều sẽ sụp ngã." Giọng điệu của Hạ Chí mơ hồ mang theo chút trào phúng: "Về phần tài sản bị các ngươi đóng băng, ta vốn không cần các ngươi trả lại, ừm, không cần tới cầu xin ta nữa, vô dụng thôi"
Lắc đầu, Hạ Chí duỗi lưng: "Thật buồn chán, ta nên đi về với Đồng Đồng thì hơn"
Trong lúc cảm khái, Hạ Chí đã xoay người đi vào trong trường trung học phổ thông Minh Nhật. Mà chỉ chớp mắt, sắc mặt Trịnh Văn đã biến thành trắng bệch lạ thường.
"Lão Dương, hình như đã có chuyện gì xảy ra?" Trương Thành Hùng bày ra vẻ buồn bực.
"Hẳn là vậy." Dương Kiệt vừa nói xong, điện thoại đã đổ chuông.
Dương Kiệt lập tức nhận điện thoại. Mấy phút đồng hồ sau, hắn ta hưng phấn hẳn lên.
"Vẫn là trang web kia, mau xem!" Dương Kiệt vừa nói vừa dùng di động mở trang web. Chính là trang web đã livestream cảnh vô số người quỳ xuống trước cửa tòa nhà quý tộc thời đại hôm qua.
Lúc này, trên trang web lại đang livestream, nhưng lần này bọn họ không livestream cảnh quỳ, mà livestream cảnh tòa nhà sập xuống!
Những tòa nhà quý tộc thời đại bắt đầu thi nhau sập xuống, tòa nhà quý tộc ở thành phố nào cũng giống vậy, tòa nhà quý tộc thời đại ở thành phố Thanh Cảng cũng không ngoại lệ.
"ĐM, sao Hạ Chí có thể làm được?" Trương Thành Hùng ngẩn người.
"Thần nhân" Dương Kiệt tự lẩm bẩm.
"Ừm!" Tiếng rên thống khổ truyền đến, sau đó, Trương Thành Hùng và Dương Kiệt thấy Trịnh Văn che ngực, ngã xuống trên mặt đất.
"Ách, con hàng này đột phát bệnh tim?" Trương Thành Hùng ngẩn ngơ.
Trên xe có một người lập tức chạy xuống, ôm lấy Trịnh Văn từ dưới đất đưa lên xe. Rất nhanh, Rolls-Royce đã rời đi. Mà không bao lâu sau, Dương Kiệt và Trương Thành Hùng đều nhận được tin tức, tài khoản bị đóng băng đã bình thường trở lại, mà trong lúc vô thức, đủ loại phiền phức bọn hắn gặp phải cũng như hoàn toàn tiêu tán.
Liên minh quý tộc, cái tổ chức nhìn như rất mạnh mẽ, lại như phù dung sớm nở tối tàn. Theo một tòa nhà quý tộc thời đại sập xuống, trên cơ bản, cái liên minh này đã gần như tiêu tán hoàn toàn.
Hạ Chí đã trở lại trường học, sau đó hắn lại đi tới phòng làm việc của Thu Đồng thật.
"Sao ngươi lại về rồi?" Lúc trước thấy Hạ Chí đi, Thu Đồng còn cảm thấy không được yên lòng. Nhưng hiện tại thấy Hạ Chí trở lại rồi, Thu Đồng lại cảm thấy không vui vẻ chút nào, gia hỏa này mới rời đi còn chưa được nửa giờ đâu.
"Đồng Đồng, ta tới đi làm với ngươi." Hạ Chí cười xán lạn. Lúc này, hắn kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Thu Đồng. Sau đó một tay hắn vòng qua ôm lấy Thu Đồng.
"Có ai đi làm với người khác như ngươi sao?" Thu Đồng trừng Hạ Chí, quả nhiên gia hỏa này lại như vậy, hiện tại hắn sẽ không bao giờ quy củ như trước kia nữa!
"Đồng Đồng, làm như ta mới có thành ý." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.
"Nếu ngươi có thành ý thật thì đi làm giúp ta đi" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng: "Ta đã hẹn người ta bàn chuyện, ngươi đi đàm phán thay ta đi"