"Bàn chuyện sao?" Hạ Chí vẫn bày ra vẻ rất nghiêm túc hỏi: "Đồng Đồng, người ngươi hẹn là nam hay nữ?"
"Nữ, đại mỹ nữ!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí.
"À, honey, vậy ngươi vẫn nên tự đi thì hơn." Hạ Chí trả lời ngay.
"Vậy nếu là nam thì sao?" Thu Đồng tức giận hỏi.
"Là nam đương nhiên phải để ta đi" Hạ Chí vẫn trả lời tương đối nhanh chóng như cũ.
Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ: "Ngươi cứ giả vờ đi, có người nào không biết tên háo sắc ngươi muốn nói chuyện với mỹ nữ?"
"Honey, nếu người ngươi hẹn là nữ, chắc chắn sẽ không cướp lão bà với ta. Cho nên ta không cần đi." Hạ Chí nghiêm trang nói:
"Nếu đó là nam, hơn phân nửa là người nọ vừa nhìn thấy ngươi sẽ muốn cướp lão bà với ta, cho nên ta có thể sớm ép tên này từ bỏ ý đồ"
Nói đến đây, đột nhiên Hạ Chí làm như chợt nhớ ra điều gì: "A, hình như không đúng, thời đại này ngay cả nữ nhân cũng có thể cướp lão bà với ta, dường như ta vẫn phải theo dõi chặt mới được."
"Nghĩ lung tung cái gì vậy?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Thế nhưng nói thật, có một người bạn ở Harvard vừa gửi thư điện tử cho ta, muốn gặp ta một lần. Hiện tại nàng đang ở Thanh Cảng.
Ta cũng đang suy nghĩ xem ta nên đi ăn trưa hay nên đi ăn tối với nàng."
Nói đến đây, đường như Thu Đồng sợ Hạ Chí không hiểu rõ lại bổ sung một câu: "Nàng là một đại mỹ nữ thật, nhưng nàng tới đây một mình hay đi cùng ai thì ta không rõ lắm"
"Honey, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên đi ăn trưa chung với nàng đi, buổi tối nên dành thời gian để trải qua thế giới hai người mới đúng. ' Hạ Chí nói ngay.
"Nhưng đợi xíu nữa Trần Thiên Thành sẽ tới đây gặp chúng ta, chưa chắc buổi trưa đã có thời gian rảnh" Thu Đồng có việc cần hoàn thành thật: "Hẳn hắn ta muốn bàn về chuyện trung tâm thể dục với chúng ta."
"Có gì hay mà gặp Trần Thiên Thành, hắn ta cũng chẳng có gì khác ngoài việc đến xin lỗi sau đó lại nói cho chúng ta biết hắn ta sẽ tiếp tục xây dựng trung tâm thể dục. Ngươi cứ trực tiếp nói cho hắn ta biết, chờ sau kỳ nghỉ, hắn ta lại sắp xếp khởi công là được" Hạ Chí thuận miệng nói: "Hắn ta mới vừa rời khỏi ngục giam, cũng cần có ít thời gian để thích ứng, chúng ta cũng không vội vàng nửa tháng này."
"Nói vậy cũng đúng" Thu Đồng suy nghĩ một hồi, cảm thấy Hạ Chí nói rất có lý: "Vậy ta gọi điện thoại cho hắn ta."
Thu Đồng nhanh chóng bấm số điện thoại của Trần Thiên Thành.
Đối với Trần Thiên Thành, thật ra Thu Đồng vẫn rất khách khí.
Chủ yếu là vì nàng cảm thấy Trần Thiên Thành rất khá, mà chuyện Trần Thiên Thành gánh tội thay con gái ruột thịt cũng khiến nàng cảm thấy xúc động, cảm thấy Trần Thiên Thành là người cha tốt.
Đương nhiên Thu Đồng cũng không biết, thật ra đây không phải sự thực, chỉ có điều cho dù là nàng hay thậm chí là bản thân Trần Thiên Thành đều cho rằng đây là sự thật.
Mà đây cũng là chân tướng mọi người càng có thể dễ dàng tiếp nhận hơn.
Chính như Hạ Chí đã nói, đúng là Trần Thiên Thành muốn đích thân tới cửa xin lỗi thật, đồng thời bảo đảm sẽ tiếp tục xây dựng trung tâm thể dục. Để bảo đảm chuyện như vậy không bao giờ lặp lại lần nữa, thậm chí Trần Thiên Thành còn muốn chuyển một số tiền lớn tới trường trung học phổ thông Minh Nhật trước, để bọn họ quản lý.
Nhưng Thu Đồng nói cho Trần Thiên Thành rằng hắn ta không cần làm vậy, cứ tiếp tục thực hiện theo hợp đồng đã ký trước đó là được. Mặt khác nàng còn nói cho Trần Thiên Thành, chờ sau kỳ nghỉ đông mới tiếp tục khởi công. Sau cùng, Thu Đồng còn cố ý nói cho Trần Thiên Thành, đây là ý của Hạ Chí.
Vốn dĩ Trần Thiên Thành còn muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy đây là ý của Hạ Chí, hắn ta cũng không nói thêm gì nhiều. Trần Thiên Thành rất rõ ràng, sở dĩ hắn ta có thể rời khỏi ngục giam hoàn toàn là nhờ công lao của Hạ Chí. Mặc dù hắn ta cũng không biết rốt cục Hạ Chí đã làm chuyện gì, nhưng hắn ta có thể khẳng định trăm phần trăm là Hạ Chí đã giúp hắn ta.
"Ôi, vậy bây giờ ta hẹn người bạn ở Harvard đi ăn trưa chung nhé?" Sau khi cúp điện thoại, Thu Đồng hỏi Hạ Chí, ý trong lời nàng nói đã rất rõ ràng, hiển nhiên là nàng muốn Hạ Chí đi chung với nàng.
"Được." Hạ Chí đồng ý rất dứt khoát.
"Vậy bây giờ ngươi có thể tới sofa ngồi không?" Thu Đồng trừng Hạ Chí.
"Có thể" Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng: "Đồng Đồng, ngươi đi chung với ta là được."
Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, biết ngay gia hỏa này sẽ không đồng ý sảng khoái như vậy, vì thế, nàng cũng lười nói thêm, chỉ bắt đầu gửi thư điện tử đáp lại người bạn học kia.
Việc gửi thư điện tử hơi chậm, vì vậy bọn họ phải tốn chừng nửa giờ mới hẹn xong địa điểm gặp mặt ăn trưa. Đương nhiên, lúc này hai người đều gửi số điện thoại cho đối phương.
Lăn qua lăn lại một hồi như thế đã qua hơn nửa buổi sáng, cũng gần đến 11 giờ. Mà lúc này, cuối cùng Thu Đồng cũng không nhịn được lại đuổi người: "Này, ngươi tới ghế sofa tự mình ngủ một hồi đi, ta còn phải xử lý một chuyện nữa!"
"Đồng Đồng, hiện tại ta không cảm thấy buồn ngủ chút nào." Hạ Chí trả lời.
Thu Đồng hơi đau đầu, gia hỏa này thật dính người!
"Không được, phải tìm ít chuyện cho hắn làm." Thu Đồng thầm nói. Gia hỏa này xin làm lão sư, kết quả hiện tại hắn lại không lên lớp, cả ngày ăn không ngồi rồi, chỉ biết chạy tới quấn quít lấy nàng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng sau này mỗi ngày nàng sẽ bị hắn ôm như vậy đi làm.
Mấu chốt là mình phải tìm chuyện gì cho hắn làm đây?
"Này, không phải nhà của chúng ta đã bắt đầu xây dựng rồi sao?
Ngươi không cần tới theo dõi à?" Cuối cùng Thu Đồng cũng nhớ tới một việc.