"Đồng Đồng, Lỗ Ban sẽ theo dõi kỹ" Đối với chuyện này Hạ Chí cũng không để tâm lắm: "Hắn sẽ xây căn nhà của chúng ta thành căn nhà đẹp nhất tốt nhất."
"Ngươi tin tưởng hắn tới mức ấy sao?" Thu Đồng tức giận nói, đồng thời trong lòng nàng còn hơi buồn bực. Thoạt nhìn dường như gia hỏa này cũng không thân thiết với Lỗ Ban lắm, vì sao hắn lại tín nhiệm Lỗ Ban như vậy?
"Đồng Đồng, có câu gọi là nghỉ người thì không dùng, dùng người thì không nghỉ." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Lại nói, nếu hắn không thể xây nhà thật tốt, cùng lắm thì lại kêu hắn che chắn thêm một lần nữa thôi, rất đơn giản."
Thu Đồng cảm thấy mình hết cách. Hôm nay gia hỏa này quyết tâm quấn quít lấy nàng như vậy.
"May là mình với hắn còn chưa... Phi, suy nghĩ gì vậy?" Khuôn mặt Thu Đồng ửng đỏ, nhớ lại một số chuyện không nên nghĩ, dường như nàng đang thầm cảm thấy may mắn vì mình còn giữ chút khoảng cách với Hạ Chí, nếu không chỉ sợ nàng không cách nào sống cuộc sống bình thường được.
Vào lúc Thu Đồng không tìm được biện pháp đuổi Hạ Chí đi, điện thoại của Hạ Chí lại đổ chuông ngay thời điểm này.
Hạ Chí cầm điện thoại di động lên, nhận điện thoại, sau đó vẻ mặt hắn trở nên hơi kỳ quái.
"Đồng Đồng, ta có chút việc phải xử lý, nếu chút nữa ta còn chưa trở về, ngươi cứ tới nhà hàng trước, ta sẽ tới nhà hàng tìm ngươi."
Cuối cùng Hạ Chí cũng buông vòng eo mềm mại của Thu Đồng ra, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
"Ngươi có biết nhà hàng nào không?" Thu Đồng ngẩn ra.
"Biết, Đồng Đồng, vừa rồi ta đã nhìn lén thư điện tử của ngươi."
Hạ Chí thuận miệng nói.
Thu Đồng cảm thấy cạn lời, gia hỏa này nhìn lén thư điện tử của nàng còn có thể nói tới lẽ thẳng khí hùng như thế. Nhưng ngẫm lại, đối với hắn, đây cũng không phải chuyện kì lạ gì.
"Được rồi, ngộ nhỡ ngươi không tới kịp cũng không cần vội." Thu Đồng thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không để ý xem rốt cuộc gia hỏa này định đi làm gì. Cho dù hắn đi tìm Hạ Mạt nàng cũng nhịn, nếu không gia hỏa này sẽ quấn quít nàng mãi.
Hạ Chí mau chóng rời khỏi phòng làm việc của Thu Đồng, sau đó trở về cổng trường. Hắn cũng không ra khỏi cửa mà trực tiếp đi vào phòng bảo vệ.
Trong phòng bảo vệ, ngoại trừ người quẻ ra còn có một người, một người nam nhân trẻ tuổi, ngoại hình cũng không tồi lắm nhưng thoạt nhìn hắn ta hơi tiều tụy. Mà Hạ Chí cũng không xa lạ gì với người này, bởi vì hắn ta chính là Thu Tử Khang.
Trên lý luận, trước mắt, trong thế giới này, Thu Tử Khang là người có quan hệ máu mủ gần nhất với Thu Đồng. Chỉ có điều hiển nhiên Thu Đồng không có hứng thú có bất kỳ quan hệ lui tới gì với người đệ đệ này.
"Hạ, Hạ Chí." Thu Tử Khang lên tiếng chào Hạ Chí, trong mắt mơ hồ có vẻ sợ hãi, hiển nhiên hắn ta vẫn cảm thấy hơi sợ Hạ Chí.
"Ngươi tới tìm Đồng Đồng?" Hạ Chí nhìn Thu Tử Khang, trong giọng nói có chút hờ hững.
"Không, ta, thật ra ta tới để tìm ngươi." Thu Tử Khang lắc đầu.
"Ta cũng nghĩ hắn tới tìm Thu Đồng, nhưng hắn nói hắn tới tìm ngươi, cho nên ta kêu hắn chờ ở đây." Người què đứng bên cạnh nói.
"Tìm ta?" Hạ Chí nhìn Thu Tử Khang: "Nếu ngươi muốn tìm ta đòi tiền, ta sẽ trực tiếp đánh gãy chân ngươi sau đó ném ra ngoài."
"Không phải, ta không muốn tới đòi tiền" Thu Tử Khang vội vàng nói: "Ta, ta muốn xin ngươi giúp ta một việc."
Lúc nói chuyện, đột nhiên Thu Tử Khang ngáp một hơi, dáng vẻ mệt mỏi tới mức chỉ muốn ngủ, trông rất khó chịu.
Trong mắt người què có một tia sáng lóe lên, mà Hạ Chí cũng đột nhiên nhíu mày.
"Tiểu tử này có vấn đề." Người què nhỏ giọng nói.
Hạ Chí gật đầu, nhìn Thu Tử Khang, giọng điệu của hắn trở nên lạnh lẽo: "Ngươi hít thuốc phiện?"
"Ta, ta, ta cũng không muốn, chỉ là... ' Thu Tử Khang bày ra vẻ muốn khóc: "Ta, ta..."
"Nói đi, rốt cuộc ngươi tìm ta để làm gì?" Hạ Chí lạnh lùng hỏi.
"Ta chỉ muốn cứu mèo con, nhưng, nhưng ta không còn biện pháp nào khác, ta cũng không tìm được người nào khác, ta nghĩ, ta nghĩ có lẽ ngươi sẽ nguyện ý giúp ta, bởi vì, bởi vì ta cảm thấy những người đó, hình như, hình như đã gài bẫy ta, mục tiêu của bọn hắn có thể là, là Thu Đồng..." Thu Tử Khang ngáp liên tục, nước mắt nước mũi cũng bắt đầu xuất hiện, hiển nhiên cơn nghiện ma túy của hắn ta lại bắt đầu phát tác.
"À?" Hạ Chí nhìn Thu Tử Khang: "Ngươi nói có người muốn lợi dụng ngươi để đối phó với Đồng Đồng?"
"Ta, ta cũng chỉ đoán thôi, ta còn nói cho bọn hắn biết Thu Đồng vốn không quan tâm tới ta, nhưng dường như bọn hắn không tin.." Thu Tử Khang nói đến đây lại bắt đầu không chịu đựng được: "Có thể cho ta một ít tiền trước không..."
Trên mặt Thu Tử Khang hiện lên vẻ lưỡng lự. Đột nhiên hắn ta cắn mạnh môi, cắn tới chảy máu: "Hạ Chí, ngươi, ngươi lợi hại như vậy, ngươi có thể giúp ta, giúp ta cai nghiện không... Ta, ta thật sự muốn cai nghiện..."
"Ngươi muốn cai nghiện thật?" Hạ Chí nhìn Thu Tử Khang với ánh mắt kỳ quái.
"Thật sự, ta thật sự muốn, ta muốn cai nghiện, ngươi, ngươi giúp ta đi..." Thu Tử Khang nhìn Hạ Chí, trong mắt có ý cầu xin.
Thật ra Thu Tử Khang tới tìm Hạ Chí cũng chỉ vì muốn thử vận may mà thôi. Mấu chốt là hắn ta vốn không tìm được người nào khác giúp đỡ. Hiện tại, toàn bộ thành phố Thanh Cảng, chẳng có bao nhiêu người nguyện ý giao tiếp với hắn ta.
"Được, ta đã cai nghiện giúp ngươi xong." Hạ Chí hờ hững nói một câu, sau đó Thu Tử Khang trực tiếp biến mất.
"Tiểu tử này thật không có tiền đồ gì." Người què thản nhiên nói.
"Nể tình hắn không chịu giúp người khác đối phó với Đồng Đồng, còn biết đến mật báo tin tức, giúp hắn một chút cũng không sao." Hạ Chí cười nhạt một tiếng: "Hơn nữa, giữ lại hắn còn có chút tác dụng."
"Tác dụng gì?" Người què hỏi.