"Trong mắt người ngoài, hắn ta là đệ đệ ruột thịt của Đồng Đồng, kiểu gì cũng sẽ có một số người tự cho rằng hắn ta có giá trị để đối phó với Đồng Đồng" Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Có thể để một số người rắp tâm bất lương sớm bại lộ cũng không phải chuyện xấu, coi như gián tiếp bảo vệ Đồng Đồng."
"Nói vậy cũng có lý, tuy đối với ngươi chuyện này cũng không tạo thành tác dụng lớn gì, nhưng méo mó có còn hơn không." Người què cười nhạt một tiếng.
Dừng một hồi, người què lại hỏi: "Ngươi cảm thấy hắn ta có thể cai nghiện thành công sao?"
"Không thể thành công ta cũng lười quản." Hạ Chí thuận miệng nói.
Nhìn người què, Hạ Chí hơi trầm ngâm một hồi sau đó lại mở miệng nói: "Người què, có chuyện này ta nghĩ ta cần phải nói với ngươi, ngươi nên biết. Trước đây ta để ngươi tới nơi này vì hy vọng ngươi có thể bảo vệ Mạc Ngữ giúp ta. Nhưng bây giờ, thật ra nàng đã không cần ngươi bảo vệ nữa."
"Ta biết." Người què gật đầu, hiện tại hắn ta cũng biết rõ chuyện này.
"Cho nên nếu ngươi muốn rời khỏi đây, ta sẽ không ngăn cản ngươi." Hạ Chí tiếp tục nói.
"Ta thích nơi này." Người què nhìn Hạ Chí, bình tĩnh nói.
"Ta cũng chào đón ngươi lưu lại." Hạ Chí cười nhạt.
Người què không nói gì nữa, mà Hạ Chí thì lại xoay người đi ra khỏi phòng bảo vệ.
Lần này Hạ Chí cũng không vội vã trở về tìm Thu Đồng. Hắn đi ra khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật, không chút hoang mang đi về phía bờ biển. Không bao lâu sau hắn đã đến bên bờ biển. Sau đó hắn nhìn biển rộng phía xa, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, không ai biết rốt cục hắn đang nhìn cái gì.
Đúng mười hai giờ trưa, trong nhà hàng Tây Milan.
Một mỹ nữ thoạt chưa đầy ba mươi tuổi đi đến. Mỹ nữ này có dung mạo không tồi chút nào, đặc biệt là đôi mắt phượng kia trông có vẻ rất quyến rũ. Mà cách ăn mặc trang điểm của nàng hiện tại cũng có vẻ khá gợi cảm.
Cứ việc bên ngoài nàng có mặc một chiếc áo gió, nhưng bên trong lại mặc váy ngắn gợi cảm, cặp chân dài gần như chỉ bị tất chân bao phủ. Hiện tại thành phố Thanh Cảng đã vào đông, mặc trang phục kiểu này rất bắt mắt.
"Ngài khỏe chứ, tiểu thư, xin hỏi ngài đã đặt bàn trước chưa?"
Phục vụ nhà hàng Tây rất khách khí chào hỏi mỹ nữ này.
"À, bạn ta đã đặt rồi, hẳn là phòng số 6." Mỹ nữ này trả lời.
"Được, xin mời ngài đi theo ta." Phục vụ dẫn theo mỹ nữ này đi tới phòng số 6, hiển nhiên nàng tới hơi sớm, bạn nàng còn chưa đến.
Mỹ nữ này ngồi xuống, nhẹ nhàng thở hắt ra, trong đôi mắt đẹp lơ đãng thoáng qua một chút lo lắng.
"Ngài cứ xem thực đơn trước đi." Phục vụ đưa thực đơn cho mỹ nữ này chọn.
"Được, cảm ơn ngươi, cứ mang cho ta một ly soda trước đi, những thứ khác chờ khi bạn ta đến rồi lại gọi" Mỹ nữ lật thực đơn một hồi sau đó nói với phục vụ.
"Vâng, xin ngài chờ một lát." Phục vụ mau chóng rời đi. Không bao lâu sau phục vụ đã bưng một ly soda tới.
Mỹ nữ uống một hớp nhỏ nước soda sau đó để ly xuống, nhẹ nhàng thổ ra.
Nàng ngồi lẳng lặng chờ đợi như vậy chừng mười phút đồng hồ đã có người kéo cửa phòng ra, sau đó còn có giọng nói truyền đến từ ngoài cửa: "Chào ngài, Thu Đồng tiểu thư, đây là phòng ngài đặt, bạn của ngài đã đến..."
Ngoài cửa có một giai nhân cao quý xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện, chỉ chớp mắt đã hạ thấp vẻ đẹp mỹ nữ trong phòng bao xuống. Mà mỹ nữ này cũng lập tức đứng dậy, tươi cười chào đón.
"Thu Đồng, đã lâu không gặp." Mỹ nữ này đón chào Thu Đồng.
"Đàm sư tỷ, không nghĩ tới ngươi còn có ngày về nước." Người vừa bước vào là Thu Đồng. Nàng cười nhẹ, sau đó bắt tay với mỹ nữ này: "Nói chung là chào đón Đàm sư tỷ về nước."
Hai người ngồi xuống. Thu Đồng nhìn về phía phục vụ: "Mang một ly nước lọc tới cho ta là được, ta còn bạn chưa tới đây, đợi thêm một hồi nữa chúng ta lại gọi đồ ăn sau."
"Được, Thu Đồng tiểu thư" Phục vụ rời đi, sau đó nhanh chóng bưng nước lọc tới. Mà bên này, Thu Đồng và vị mỹ nữ họ Đàm kia đã ngồi xuống chỗ của mình.
"Thu Đồng, đã lâu không gặp, ngươi không chỉ càng xinh đẹp hơn trước lại còn nổi tiếng như minh tỉnh màn ảnh, thật không nghĩ tới." Mỹ nữ họ Đàm hơi xúc động: "Còn có, ngươi đừng gọi ta là sư tỷ nữa, cứ trực tiếp gọi tên ta Đàm Mộng là được."
"Đàm sư tỷ, trước đây khi ta mới vừa tới Harvard may mà có ngươi chăm sóc cho ta đây." Thu Đồng không đổi giọng, biểu hiện như tôn trọng nhưng thật ra nàng cũng đang giữ khoảng cách nhất định.
"Thu Đồng, sao lại nói là chăm sóc. Ngươi không giống với những người khác, ở trước mặt ngươi, ta cũng không muốn nói lời giả dối. Thật ra ngươi cũng biết rõ, ta chỉ muốn các ngươi nợ ta một ân tình. Lại nói, ta cũng chỉ giúp ngươi tìm phòng thôi, cũng không phải là giúp gì to tát, một mình ngươi vẫn có thể tìm được." Đàm Mộng lắc đầu.
"Đàm sư tỷ, mặc kệ thế nào cũng là ngươi từng giúp ta." Thu Đồng cười nhẹ, có một số việc không phải nàng không hiểu, chỉ là nàng không muốn nói toạc mà thôi.
Đàm Mộng tới Harvard trước nàng một năm, mà so sánh với Thu Đồng hoàn toàn không tiếp xúc với người khác, Đàm Mộng lại như người hoàn toàn trái ngược, nàng thích xã giao với đủ loại người. Đàm Mộng cũng rất có danh tiếng trong giới du học sinh Trung Quốc ở Harvard, nhưng thật ra danh tiếng của nàng cũng không tốt lắm.
Tốc độ đổi bạn trai của nàng tương đối nhanh, nói dễ nghe thì nàng tương đối dễ tính, mà nói khó nghe lại là sinh hoạt cá nhân của nàng rất loạn.
"Thu Đồng, từ ngày đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã biết ngươi không giống với những người khác, trên người ngươi có cảm giác tỉnh thuần mà những người khác không có. Nói thật, hai chúng ta vốn không phải một loại người, nhưng thật ra ta rất thích ngươi."