Trong giọng nói của Đàm Mộng có hơi xúc động: "Ta đã biết trước ngươi sẽ thành công hơn ta, ta cũng không muốn tới nịnh nọt ngươi, có điều lần này ta tới vì mong ngươi có thể giúp ta một tay thật."
Dừng một hồi, Đàm Mộng còn nói thêm: "Hơn nữa, thật ra ta cũng biết chắc chắn ngươi sẽ giúp ta, bởi vì cho dù ngươi biết rõ trước đây ta cố ý để ngươi nợ ơn ta, ngươi vẫn sẽ trả ân tình này cho ta. Nhưng nói thật, Thu Đồng, tuy rằng ta hy vọng ngươi giúp ta nhưng ta không cần ngươi giúp ta vô điều kiện, ta chỉ muốn ngươi cho ta một cơ hội để chứng minh năng lực của mình"
"Đàm sư tỷ, thật ra ta cũng rất tán thưởng thái độ thẳng thắn của ngươi lúc này." Trong giọng điệu của Thu Đồng ít nhiều gì cũng có chút bất ngờ: "Ta nghĩ trước đó ta còn chưa hiểu rõ ngươi, có lẽ ta đã có chút nhận thức sai lệch về ngươi."
Thoáng trầm ngâm một hồi, Thu Đồng lại mở miệng hỏi: "Đàm sư tỷ, thật ra ta cũng không hiểu rõ tình huống hiện tại của ngươi, ta cũng không biết ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì, thế nhưng ta nhớ được khi ta trở về nước, có người nói cho ta biết, ngươi đang chuẩn bị hôn lễ. Dường như vị hôn phu của ngươi cũng là người nước ngoài đúng không?"
"Đúng vậy, người Mỹ, còn rất giàu có." Đàm Mộng gật đầu: "Thế nhưng đó đã là quá khứ rồi. Ta biết rất nhiều người cho rằng ta có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, nhưng thật ra ta rất nghiêm túc với tình cảm, chỉ là ta đang không ngừng chọn lựa mà thôi. Ta vốn tưởng rằng ta đã chọn được một người đàn ông tốt, nhưng cuối cùng ta phát hiện người ta chọn không tốt như ta tưởng."
"Vậy Đàm sư tỷ, rốt cuộc hiện tại tình huống của ngươi là thế nào?" Thu Đồng hơi nhíu mày.
"Nói đơn giản, hiện tại ta là người trắng tay, trên căn bản ta không thể ở lại nước Mỹ thêm nữa, cho nên ta chỉ còn cách trở về. Mà hiện tại, nói trắng ra là ta muốn tìm một công việc." Đàm Mộng mở miệng nói: "Thật ra ta tới tìm ngươi cũng vì nhất thời xung động. Vốn dĩ ta không định tới thành phố Thanh Cảng, có điều lúc ngồi trên máy bay, ta thấy một số tin tức về ngươi, sau đó ta lâm thời thay đổi kế hoạch, bay tới bên này."
"Đàm sư tỷ, thật ra hiện tại ta chỉ là hiệu trưởng một trường trung học phổ thông, nói về công việc ta cũng không gạt ngươi, công việc thì có thật, nhưng sợ rằng không có bao nhiêu việc thích hợp với ngươi." Thu Đồng ăn ngay nói thật. Phải biết rằng, nói thế nào đi nữa Đàm Mộng cũng là là người tốt nghiệp đại học Harvard, không thể tùy tiện sắp xếp cho nàng một công việc vặt vãnh được, đúng không?
Về phần để nàng làm lão sư, Thu Đồng có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải sở trường của Đàm Mộng.
"Thật ra sáng sớm hôm qua ta đã tới Thanh Cảng. Sở dĩ hôm nay ta mới tới tìm ngươi là vì ta đã dùng một ít thời gian để tìm hiểu tình huống của ngươi." Đàm Mộng mỉm cười: "Thu Đồng, chỉ riêng trường trung học phổ thông Minh Nhật, đúng là không có công việc nào thích hợp với ta, nhưng đối với cá nhân ngươi, ngươi lại có một công việc rất thích hợp với ta."
"Đàm sư tỷ, không biết ngươi có thể nói rõ hơn được không?"
Hiển nhiên Thu Đồng không hiểu rõ suy nghĩ của Đàm Mộng.
Đàm Mộng đang định nói chuyện lại có tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến. Sau đó, có người đẩy cửa ra đi vào.
Thu Đồng vô thức quay đầu, nàng vốn cho rằng Hạ Chí đã tới, nhưng nàng lập tức phát hiện người vừa đi vào cũng không phải Hạ Chí, thế nhưng đây cũng là một nam nhân trẻ tuổi.
Thoạt nhìn nam nhân này cũng chỉ chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc âu phục, bên ngoài còn mặc một chiếc áo gió. Hắn ta rất cao, điện mạo cũng không tệ lắm. Mà hắn ta vừa vào cửa đã lập tức nhìn về phía Đàm Mộng.
"Đàm Mộng!" Nam nhân bày ra vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhìn tư thế của hắn ta hệt như hắn ta chỉ hận không thể nhào ngay tới trên người Đàm Mộng. Đương nhiên hắn ta cũng không nhào lên thật, chỉ đi nhanh tới trước mặt Đàm Mộng, dùng hai tay nắm lấy tay Đàm Mộng: "Bạn học cũ, đã rất nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi lại càng ngày càng đẹp!"
Đàm Mộng vốn đang định đứng dậy chào nam nhân này, hiện tại bị nam nhân này nắm tay không buông, nàng cũng không lúng túng chút nào. Ngược lại nàng còn chủ động ôm lấy nam nhân này một hồi, sau đó buông ra cười nhẹ với hắn ta: "Bạn học cũ, ngươi cũng càng ngày càng đẹp trai nha."
Sau đó, Đàm Mộng thuận thế kéo nam nhân này ngồi xuống:
"Đến, ngồi xuống trước đi, ta còn đang muốn giới thiệu một đại mỹ nhân chân chính với ngươi đây."
Đàm Mộng kéo nam nhân này ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó giới thiệu với hắn ta: "Xem đi, vị này mới là đại mỹ nữ thật, là tiểu sư muội của ta ở Harvard, hiện tại nàng còn nổi tiếng hơn cả đại minh tinh đấy."
"A, Thu Đồng?" Lúc này cuối cùng nam nhân cũng thấy được Thu Đồng. Mà vừa nhìn qua, thiếu chút nữa tròng mắt hắn ta đã rớt ra ngoài. Hắn ta bỗng đứng dậy vươn tay về phía Thu Đồng:
"Chào ngươi chào ngươi, Thu Đồng tiểu thư, ta là Cao Bằng, Cao Bằng trong cao bằng mãn tọa (khách quý chật nhà). Không nghĩ tới ta lại gặp được Thu Đồng tiểu thư ở đây, thật vinh hạnh, thật vinh hạnh quá..."
Cao Bằng đứng bên đó lải nhải, vốn không dừng được.
"Được rồi, Cao Bằng, ngươi ngồi xuống trước đã" Một bàn tay duỗi tới từ bên cạnh, là Đàm Mộng đã cầm lấy cánh tay vừa vươn ra của Cao Bằng: "Thu Đồng hơi thích sạch sẽ, không thích bắt tay với người khác."
Nhìn về phía Thu Đồng, Đàm Mộng lại nói tiếp: "Thu Đồng, đây là bạn học cũ thời trung học phổ thông của ta lúc trước, đã rất nhiều năm không gặp. Vừa lúc hôm nay hắn ta tới thành phố Thanh Cảng công tác, cho nên thuận tiện hẹn gặp mặt chung."
"Chào ngươi, Cao tiên sinh" Cuối cùng Thu Đồng cũng lên tiếng chào hỏi Cao Bằng.