"Đúng là đã chết, ta cũng không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra." Lý Tiểu Trạch hơi buồn bực: "Nhưng ta đã đọc được sóng điện não của hắn thật, hắn chuẩn bị phạm tội thật."
"Chuyện đơn giản như vậy các ngươi còn không biết suy luận?"
Hạ Chí thản nhiên nói: "Đúng là hắn ta chuẩn bị phạm tội, nhưng hắn ta còn chưa kịp phạm tội đã bị người khác giết mất. Sau đó người giết hắn ta lại thấy hai người các ngươi giám thị nơi này, đương nhiên sẽ lo lắng, cho nên mới muốn bắt cóc các ngươi."
Xoay người, Hạ Chí bắt đầu lên tầng: "Đi về trước, chuyện nơi đây đã có cảnh sát tới xử lý."
"À, được, Hạ lão sư" Lý Tiểu Trạch và Ngô Mộng Tuyền rất nghe lời Hạ Chí, mà bọn hắn cũng đều cảm thấy phỏng đoán của Hạ Chí rất chính xác.
Hai người đi lên trên, Bao tổng và mấy người khác còn đang nằm trên mặt đất không thể dậy, chỉ có vị nữ tiếp tân kia đã chạy mất.
Rất nhanh đã có tiếng còi cảnh sát truyền đến. Tequila tới rất nhanh, mà hiện tại năng lực của Tequila cũng tương đối dũng mãnh, trên cơ bản nàng chẳng cần hỏi chuyện gì, chỉ đảo mắt nhìn qua mấy người trên mặt đất, gần như đã có thể biết được chuyện gì vừa xảy ra.
"Hạ lão sư, chuyện bên này cứ để ta xử lý là được." Tequila nhẹ giọng nói: "Công ty này có vấn đề rất lớn, không chỉ cho vay nặng lãi còn từng giết không ít người. Người bị bọn hắn giết chết trong tầng hầm ngầm kia vốn là người của bọn hắn, bọn hắn hoài nghi tên này giấu tiền riêng cho nên hành hạ hắn ta tới chết. Hai học sinh của ngươi cũng thật to gan, may mà bọn họ may mắn, nếu không thì phiền toái lớn rồi."
"Lý Tiểu Trạch, Ngô Mộng Tuyền, đây là Tequila cảnh quan, sau này các ngươi gặp phải chuyện gì có thể tìm nàng ấy, nàng ấy sẽ giải quyết giúp các ngươi." Hạ Chí thản nhiên nói: "Mặt khác, Lý Tiểu Trạch, năng lực của ngươi hơi giống với Tequila cảnh quan, ngươi có thể học hỏi nàng nhiều hơn...
"A? Tequila cảnh quan cũng là..." Hiển nhiên Lý Tiểu Trạch cảm thấy giật mình.
"Đúng vậy, ta cũng vậy." Tequila ngắt lời Lý Tiểu Trạch: "Nói chung, sau này các ngươi có chuyện gì có thể tìm ta, ta sẽ xử lý."
"Các ngươi có thể trao đổi với Tequila thêm, ta đi hẹn hò trước."
Hạ Chí lưu lại những lời này, sau đó trực tiếp rời đi.
Rất hiển nhiên, thật ra chuyện này vốn không cần Tequila nhúng tay, nhưng vì có thể giải quyết triệt để chuyện này, Hạ Chí dứt khoát giao Lý Tiểu Trạch cho Tequila. Như vậy, ngày sau hắn không cần lo lắng hai người này lại gặp phải nguy hiểm giống ngày hôm nay nữa.
Đối với Hạ Chí, đây đúng là cách một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Mà Lý Tiểu Trạch và Ngô Mộng Tuyển lại nhỏ giọng thâm thì: "Hạ lão sư lại muốn lười biếng"
Nói Hạ Chí lười biếng cũng chẳng phải oan uổng hắn, đương nhiên hắn không muốn chuyện nhỏ nhặt gì cũng tới tay hắn quản. Với hắn, không có chuyện gì làm thì cứ đi yêu đương với Đồng Đồng tốt hơn. Ừm, đương nhiên, khi rảnh rỗi lại đi trêu chọc Hạ Mạt cũng rất vui.
Hạ Chí không hề cảm thấy mình làm vậy là không có lý tưởng và vân vân. Dưới cái nhìn của hắn, đây mới là thú vui cuộc sống.
Hiện tại Thu Đồng đang ngồi trong một nhà hàng, thật ra đây chỉ là một nhà hàng rất bình thường, nói cho đúng, đây là một tiệm lẩu. Có lẽ do hôm nay trời hơi lạnh, đột nhiên Thu Đồng lại muốn ăn lầu. Mà khi nàng lái xe, thấy tiệm lẩu tên tình lữ này, nàng lại vô thức dừng xe ở ven đường sau đó đi vào.
Đây có thể coi là một tiệm lẩu đặc sắc, mỗi bàn chỉ có đủ chỗ cho hai người ngồi, mà mỗi một phần đồ ăn đi kèm đều rất ít.
Như vậy cho dù chỉ có hai người ăn lẩu cũng có thể ăn rất nhiều món khác nhau.
Nói ngắn lại, nơi này chỉ thích hợp cho hai người ăn lẩu, về phần cụ thể hai người kia có phải người yêu hay không cũng chẳng quan trọng.
Thu Đồng nhìn những người đang ngồi trong phòng ăn, phát hiện gần như tất cả bọn họ đều là cặp đôi. Mà tuy trong đó có một cặp đôi cả hai đều là nam, nhưng nhìn hành động thân mật như gắp thức ăn đút cho nhau kia, hơn phân nửa bọn họ cũng là một Cặp.
Đầu năm nay, mấy cặp đôi đồng tính cũng chẳng phải chuyện kì quái gì.
Chỉ có một mình Thu Đồng ngồi ở đó lại có vẻ hơi không giống người thường, thậm chí Thu Đồng còn cảm thấy có người đang nhìn về phía nàng, thế nhưng Thu Đồng không thèm để ý. Nàng chỉ vô thức hướng mặt ra ngoài cửa sổ, ừm, nàng không muốn bị người nhận ra.
Dấn thân vào một nhà hàng thông thường, cảm giác những hành động lời nói thân mật của các cặp đôi ở đây, lại nhìn người đi xe tới ngoài cửa sổ, trong lòng Thu Đồng có cảm giác khác lạ.
Dường như trong lúc bất chợt, Thu Đồng cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể sống cuộc sống của người bình thường. Mà trong hai mươi lăm năm trước đây, thật ra cuộc sống của nàng cũng không quá bình thường.
Bởi vì gia đình, những năm gần đây, nàng vẫn luôn sống không bình thường, không có bạn bè gì lại càng không có tình nhân. Khi người khác chơi đùa với bạn bè, nàng lại ở một mình. Khi người khác bắt đầu tìm bạn trai, nàng vẫn một mình. Thậm chí khi người khác gả chồng sinh con, nàng vẫn một mình như cũ.
Cho tới bây giờ, cuối cùng nàng cũng không còn độc thân nữa, mà nàng cuối cùng cũng bắt đầu ngồi trong nhà hàng tình nhân, chuẩn bị ăn lẩu với bạn trai như những cặp đôi bình thường khác.
Nàng không biết rốt cuộc cảm giác này là thế nào, nhưng nàng biết, bản thân mình rất thích cuộc sống như vậy.
Lấy điện thoại di động ra, Thu Đồng gửi một tin nhắn cho Hạ Chí, sau đó nàng bắt đầu chờ đợi Hạ Chí đến. Nàng không biết lúc nào Hạ Chí mới xử lý xong chuyện kia, nhưng nàng tin chắc hắn sẽ đến.