Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1071 - Chương 1070: Hắn Ở Ngay Sau Lưng Ngươi (2)

Chưa xác định
Chương 1070: Hắn ở ngay sau lưng ngươi (2)

Trong đầu Thu Đồng vô thức nhớ tới những chuyện giữa nàng và Hạ Chí. Không ngờ đa số những hồi ức ngọt ngào của nàng đời này đều là lúc nàng ở chung với Hạ Chí. Mà nàng nghĩ đi nghĩ lại, không tự chủ được mà cảm thấy bàng hoàng.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Thu Đồng cảm thấy có người ngồi xuống đối diện mình, trong lòng bất giác vui vẻ: "Ngươi..."

Vừa nói ra một chữ, Thu Đồng đã không thể nói thêm được nữa, bởi vì nàng đã nhìn rõ ràng, người ngồi ở đối diện nàng không phải Hạ Chí mà là một người đàn ông xa lạ.

"Thật xin lỗi, ở đây đã có người rồi" Thu Đồng nhìn người đàn ông xa lạ này, trong giọng nói có không vui rất rõ ràng.

"Hạ Chí sao?" Nam nhân xa lạ cười nhạt một tiếng: "Thu Đồng tiểu thư, ta đã quan sát vài phút đồng hồ nhưng Hạ Chí mãi vẫn chưa xuất hiện. Ta nghĩ, hẳn là hắn còn chưa tới đúng không?"

"Ngươi là ai?" Thu Đồng nhìn nam nhân xa lạ. Nam nhân này cũng không tính là quá trẻ, thoạt nhìn hắn ta đã gần bốn mươi, tướng mạo thường thường. Thu Đồng xác định mình không nhận ra đối phương, nhưng hiển nhiên người này quen biết nàng.

"Ta là ai không quan trọng" Nam nhân xa lạ lắc đầu: "Trên thực tế, ta thấy Thu Đồng tiểu thư ngừng xe bên ngoài, không nhịn được vào xem thử. Mà khi ta phát hiện Thu Đồng tiểu thư ngồi đây một mình, ta lại không nhịn được tới nơi này hàn huyên với ngươi mấy câu."

"Xin lỗi, ta không có gì để nói với ngươi." Giọng điệu của Thu Đồng hơi lạnh: "Bạn trai ta cũng sẽ tới đây nhanh thôi, ta kiến nghị ngươi nên tự mình rời đi ngay thì hơn."

"Thu Đồng tiểu thư, thật ra ta rất tò mò. Trước đây khi không có Hạ Chí ở đây, mỗi lần ngươi ra ngoài đều có vệ sĩ đi theo. Mà bây giờ khi Hạ Chí đã trở lại, tại sao ngươi lại không cẩn thận như vậy nữa?" Nam nhân xa lạ lắc đầu: "Ta biết Hạ Chí rất lợi hại, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, trên thế giới này còn có rất nhiều người vốn không sợ sự trả thù của Hạ Chí chưa?"

Dừng lại một hồi, nam nhân xa lạ còn nói thêm: "Hoặc có lẽ là thật ra, trên thế giới này có vô số nam nhân, chỉ cần có thể có được ngươi, cho dù ngày sau có sống không bằng chết, đối phương cũng cảm thấy rất đáng giá."

"Ngươi muốn ngươi là người như thế sao?" Thu Đồng lạnh lùng hỏi? Nàng đã hiểu rõ, đây là một tên háo sắc đột nhiên nảy sinh ý đồ xấu với nàng.

"Ta là người nổi bật trong số loại người này." Nam nhân xa lạ cười nhạt một tiếng: "Bởi vì ta có lực hành động hơn bọn hắn"

Đột nhiên điện thoại đổ chuông, mà nam nhân xa lạ cũng không nhìn điện thoại, chỉ nhìn dưới lầu, sau đó tiếp tục nói: "Hiện tại bên ta đã chuẩn bị xong, mà ngươi, chí ít vào trước khi Hạ Chí tìm được ta, ngươi sẽ thuộc về ta"

Nói xong câu đó, đột nhiên nam nhân xa lạ đứng dậy, một tay chộp về phía Thu Đồng. Nhưng tay của hắn ta lại cứ treo giữa không trung như vậy, đột nhiên không thể động đậy.

"Không phải ta không cẩn thận." Thu Đồng nhìn nam nhân xa lạ, trong giọng nói mang theo chút thương hại: "Mà ta hiểu rất rõ, chỉ cần ta gặp nguy hiểm, chắc chắn hắn sẽ xuất hiện."

Sắc mặt nam nhân xa lạ hơi tái, hắn ta muốn quay đầu nhưng lại không cách nào làm được.

"Hắn đứng ngay sau lưng ngươi." Thu Đồng thản nhiên nói.

"Vẫn là Đồng Đồng tin tưởng ta nhất" Giọng nói lười biếng vang lên. Hạ Chí đứng phía sau túm lấy người cổ đàn ông xa lạ này: "Chúc mừng ngươi, rất nhanh ngươi sẽ được nếm mùi vị sống không bằng chết"

Hất tay một cái, Hạ Chí ném người đàn ông xa lạ này ra khỏi phòng ăn. Sau đó, hắn trực tiếp ngồi xuống, mà dường như bốn phía không có người nào phát hiện động tĩnh ở nơi này, thậm chí khi Thu Đồng nhìn về phía dưới, dường như nàng cũng không thấy người đàn ông xa lạ kia đâu nữa. Nhưng Thu Đồng cũng chẳng rảnh đi quan tâm chuyện này, bởi vì nàng biết chắc chắn Hạ Chí sẽ xử lý tốt.

Về phần cụ thể Hạ Chí đã xử lý như thế nào, nàng cũng lười quan tâm.

"Lý Tiểu Trạch không sao chứ?" Thu Đồng mở miệng hỏi.

"Ừm, bị đánh một trận, không có chuyện gì to tát." Hạ Chí thuận miệng nói.

"Ta gọi món ăn đi" Thu Đồng bắt đầu gọi phục vụ. Thật ra trước đó nàng đã gọi xong, hiện tại nàng chỉ cần đưa tờ đơn cho phục vụ thôi.

"Này, ta có một câu hỏi, vì sao trên đời này lại có nhiều nam nhân vừa thấy nữ nhân xinh đẹp đã muốn dùng mọi thủ đoạn để có được nàng?" Đợi phục vụ lấy tờ đơn đi, Thu Đồng không nhịn được dò hỏi, dường như nàng đã gặp phải không ít nam nhân như vậy.

Nếu không có Hạ Chí bảo vệ nàng, thậm chí nàng còn chẳng biết hiện tại mình đã lâm vào tình huống gì. Đương nhiên, nói theo một ý nghĩa nào đó, nếu không phải Hạ Chí khiến nàng trở nên nổi tiếng như vậy, nàng cũng không bị nhiều người theo dõi như thế.

"Bởi vì bọn họ có bệnh." Hạ Chí nghiêm trang nói.

"Ngươi muốn nói bọn hắn bị bệnh thần kinh sao?" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, rõ ràng gia hỏa này chỉ đang tùy tiện đáp lời.

"Cũng có thể là bệnh tâm thần." Hạ Chí còn bày ra vẻ rất nghiêm túc.

"Lười hỏi ngươi nữa, ta thấy ngươi cũng giống bọn họ." Thu Đồng trừng Hạ Chí, đột nhiên nàng cảm thấy, nói theo một ý nghĩa nào đó, gia hỏa này cũng là loại người dùng thủ đoạn không đàng hoàng để theo đuổi nàng.

Từ ngày đầu tiên, dường như thủ đoạn của gia hỏa này đã không được tính là đàng hoàng gì.

Chuông điện thoại vang lên, nhưng không phải điện thoại của Thu Đồng mà là điện thoại của Hạ Chí.

Hạ Chí lấy điện thoại di động ra nhận điện thoại, mà bên kia truyền tới một giọng nói cực kỳ êm ái: "Là ta."

Bình Luận (0)
Comment