Mềm nhẹ, điềm tĩnh, giọng nói này thuộc về Tô Phi Phi.
"Ngươi đang ở chung với Thu Đồng đúng không?" Giọng nói êm ái của Tô Phi Phi tiếp tục truyền đến: "Không cần lên tiếng, ta chỉ muốn xác nhận một việc, thứ sáu này ngươi có tới thủ đô với Thu Đồng không?"
"Ừm, có." Hạ Chí trả lời, về phần vì sao Tô Phi Phi biết được Thu Đồng muốn tới thủ đô, chuyện này rất đơn giản, hiển nhiên là vì Tô Phi Phi đã dự báo được sự kiện này.
Mà sở dĩ Tô Phi Phi không xác định được Hạ Chí có tới thủ đô hay không, đó là vì năng lực dự báo của Tô Phi Phi không ứng với tất cả mọi người, tỷ như nàng vẫn chẳng thể nào đoán trước được chuyện về Hạ Chí.
"Chúng ta cũng sẽ đi." Tô Phi Phi nhẹ nhàng nói: "Đến lúc đó gặp."
Tô Phi Phi không nói thêm gì, rất nhanh nàng đã cúp điện thoại, hiển nhiên nàng không muốn ảnh hưởng việc hẹn hò của Hạ Chí và Thu Đồng.
Hạ Chí cất điện thoại di động, lập tức nói tiếp về chủ đề vừa rồi: "Đồng Đồng, sao ta có thể giống bọn họ được? Bọn họ cũng không đẹp trai như ta."
"Này, ngươi có thể đừng tự luyến như thế được không? Ngươi đẹp trai chỗ nào?" Thu Đồng yêu kiều hừ một tiếng: "Trên thế giới này đầy người có dung mạo đẹp trai hơn ngươi."
"Đồng Đồng, ngươi là người xinh đẹp nhất thế giới này." Vẻ mặt Hạ Chí rất thật thà.
"Này, ngươi đừng tưởng ngươi khen ta thì ta sẽ khen ngươi đẹp trai" Thu Đồng ra vẻ mình sẽ không mắc mưu.
"Không phải ta đang khen ngươi, ta chỉ đang trần thuật một sự thật." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Cho dù ta là người xinh đẹp nhất trên thế giới, vậy thì thế nào?"
Thật ra Thu Đồng cũng rất có lòng tin với dung mạo của mình.
Đương nhiên, nếu nói là xinh đẹp nhất thế giới thì nàng thật không đủ lòng tin. Hơn nữa, quan trọng là thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác.
"Trên thế giới này, người xinh đẹp nhất là Đồng Đồng, người nàng thích nhất lại là ta, vậy đương nhiên ta cũng là người đẹp trai nhất" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy ý cười xán lạn.
"Này, ngươi có biết những lời này của ngươi hoàn toàn không có logic gì đáng nói không?" Thu Đồng tức giận phản bác: "Người ta còn nói hơn phân nữa nữ nhân xinh đẹp đều sẽ gả cho nam nhân xấu xí đây."
"À, đó là do mấy người không lấy được lão bà xinh đẹp đố kỵ với nam nhân có thể lấy được lão bà xinh đẹp như ta nói." Hạ Chí vẫn tươi cười xán lạn.
"Không nói nhảm với ngươi nữa, ăn thôi!" Thu Đồng thấy phục vụ đã bưng nồi lẩu đi tới, bèn đứt khoát dời chủ đề, dù gì lần nào tranh cãi nàng cũng không thể cãi thắng Hạ Chí.
Thật ra Thu Đồng không chỉ không thể cãi thắng Hạ Chí, ngay cả ăn nàng cũng không thể thắng Hạ Chí. Thu Đồng gọi rất nhiều món ăn, đúng là có tiền tùy hứng, Thu Đồng muốn gọi hết tất cả những món mình thích ra. Về phần có ăn hết hay không, nàng cũng không để ý.
Trông cậy vào một nữ nhân rất có tiền không lãng phí đúng là không quá thực tế. Mặc dù là Thu Đồng, nhiều khi nàng cũng cảm thấy có lãng phí một chút cũng chẳng sao cả. Thế nhưng cuối cùng nàng lại phát hiện, hình như chỉ cần ăn cơm chung với Hạ Chí nàng sẽ không lãng phí, bởi vì gia hỏa này ăn rất nhiều.
Thật ra nếu lần nào Hạ Chí cũng ăn nhiều được thì thôi đi, quan trọng ở chỗ gia hỏa này có thể ăn một phần bò bít tết cho qua bữa với nàng, cũng có thể đột nhiên ăn thật nhiều thật nhiều.
Nói chung lần này, mười mấy món ăn kèm nàng gọi ra không bị lãng phí chút nào.
"Đồng Đồng, ăn thêm ít thịt đi, ăn thịt có thể mọc thêm thịt, ngươi cần tăng thêm ít thịt." Lúc này Hạ Chí lại vớt một miếng thịt bò từ trong nồi lầu ra đưa đến bên miệng Thu Đồng.
Thu Đồng thật sự há miệng ăn, đồng thời còn hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, bởi vì khi gia hỏa nói nàng cần tăng thêm thịt lại nhìn vào vị trí không nên nhìn trên người nàng, vẻ mặt như đang chê nàng nhỏ.
"Này, ta đã ăn no rồi, không cần gắp thêm đồ ăn cho ta nữa!" Thu Đồng hơi mất hứng. Trong bữa ăn gia hỏa này không ngừng gắp thêm đồ ăn cho nàng ăn, khiến nàng đã bắt đầu lo lắng mình sẽ bị béo lên.
"À, Đồng Đồng ngươi đừng lo lắng, hết đồ ăn rồi." Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng: "Đồng Đồng ngươi thật lợi hại, nguyên nồi lẩu đều bị ngươi ăn hết"
"Rõ ràng là ngươi ăn hết!" Thu Đồng cạn lời. Đây là kiểu người gì vậy, rõ ràng là hắn ăn hơn phân nửa.
"Nhưng Đồng Đồng, miếng thịt cuối cùng là ngươi ăn hết mà" Hạ Chí cười hì hì: "Cho nên ngươi mới là người ăn hết nôi lẩu."
"Buồn chán!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, sau đó lại gọi phục vụ: "Tính tiền"
"Tiên sinh, tổng cộng 288 tệ." Phục vụ đi tới trước mặt Hạ Chí.
"Nàng tính tiền." Hạ Chí chỉ vào Thu Đồng.
Thấy ánh mắt phục vụ nhìn về phía mình trở nên hơi quái dị, Hạ Chí lại bổ sung một câu: "Đúng, ngươi nghĩ không sai, ta là ăn cơm mềm (trai bao)."
"Này, ngươi đừng nói lung tung" Thu Đồng thò chân đá Hạ Chí một đá, đồng thời lấy ba tờ tiền giá trị lớn ra đưa cho phục vụ: "Không cần thối"
Nhân viên phục vụ bị nói tới hơi xấu hổ bèn vội vàng rời đi. Mà bên này, Thu Đồng cũng đứng dậy: "Đi thôi, ăn quá no, ta muốn đi dạo."
"Đồng Đồng, thật ra sau khi ăn xong có rất nhiều loại vận động, không nhất thiết phải đi bộ." Hạ Chí lại bày ra vẻ như đang có ý đồ khác.
Thu Đồng dứt khoát mặc kệ hắn, trực tiếp đi ra khỏi phỏng ăn, lên xe. Mà không ngoài dự liệu của nàng, cứ việc nàng vốn không đợi, nhưng Hạ Chí vẫn đuổi kịp nàng, ngồi lên xe của nàng.
Trực tiếp lái xe đến bờ biển, Thu Đồng xuống xe tản bộ bên bờ.
Đêm nay nàng ăn hơi no thật.