Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1073 - Chương 1072: Ta Ăn Cơm Mềm Đấy (2)

Chưa xác định
Chương 1072: Ta ăn cơm mềm đấy (2)

Tuy mấy năm nay vóc người nàng vẫn luôn rất khá, cho dù không cần vận động nhiều vẫn có thể tính là hoàn mỹ. Nhưng bây giờ nàng lại bắt đầu không tự chủ được mà để ý tới vóc dáng của mình.

Nhìn nhìn Hạ Chí đang đi theo bên cạnh, Thu Đồng thầm nói, gia hỏa này cả ngày cứ kêu nàng phải thêm ít thịt, nhưng nếu trên người nàng có thêm thịt ở những nơi không nên có, chắc chắn gia hỏa này sẽ không thích.

Có câu phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu. Trong lúc bất tri bất giác, cuối cùng Thu Đồng cũng bắt đầu chú ý hình tượng của mình ở trước mặt Hạ Chí.

Đương nhiên, thật ra lúc đầu nàng vốn không cần lo lắng, dù sao thì trên thế giới này cũng chẳng có mấy người đẹp được như nàng.

"Này, ngươi xem." Đột nhiên Thu Đồng kéo Hạ Chí: "Trên núi đang sáng đèn, đã bắt đầu thi công rồi sao?"

"Đương nhiên, honey, ta còn muốn cưới ngươi tết trước đây. ' Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.

Trên núi mà Thu Đồng nhắc tới đương nhiên là Minh Nhật phong vừa được bọn họ đặt tên. Mặc dù cách rất xa nhưng vẫn có thể thấy được trên núi có ánh đèn, nơi đó thật sự đang được thi công.

"Cho dù có thể xây xong trước tết ta cũng sẽ không gả cho ngươi." Thu Đồng yêu kiều hừ rên một tiếng, gia hỏa này nghĩ thật đẹp.

"Đồng Đồng, cho dù ngươi không gả cho ta chúng ta cũng có thể dọn vào ở chung trước." Hạ Chí bày ra vẻ chẳng thèm để ý.

Thu Đồng nhìn ánh đèn trên núi xa xa, trong lòng vô thức khát vọng, một loại khát vọng có thể nhanh chóng dọn vào ở.

Thế nhưng rất nhanh Thu Đồng đã đè nén loại khát vọng này xuống. Nàng thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía biển rộng, sau đó tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.

Đương nhiên Thu Đồng cũng hiểu, chắc chắn nàng có thể dọn vào đó ở. Hơn nữa nàng cũng hiểu hơn, Hạ Chí cho rằng nàng nhất định sẽ gả cho hắn.

Mà trên thực tế, hiện tại ngay cả bản thân Thu Đồng cũng cảm thấy sớm muộn gì nàng cũng sẽ gả cho Hạ Chí. Mà có đôi khi, thậm chí nàng cũng không biết rốt cuộc nàng đang kiên trì cái gì.

Cho tới nay, nàng vẫn luôn bảo thủ, cho nên đối với nàng, có thể nắm tay ôm rồi hôn môi Hạ Chí, điều này có nghĩa nàng đã hoàn toàn xem Hạ Chí thành nam nhân nàng muốn sống cùng trong tương lai, hơn nữa còn là nam nhân duy nhất.

Nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn đang cố gắng giữ vững giới hạn nhất định. Có lẽ hết thảy cũng là vì Hạ Mạt? Hay là nàng còn đang cố kỵ gì hắn?

Thật ra Thu Đồng cũng không biết rõ. Có đôi khi nàng không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng có đôi khi nàng lại không nhịn được phải suy nghĩ, đặc biệt là khi nhìn về ngọn núi phía xa, nhìn nơi sắp trở thành nhà mới của bọn họ, nàng không thể không bắt đầu suy nghĩ tới rất nhiều chuyện. Thậm chí nàng còn bắt đầu nghĩ tới hôn lễ có khả năng xuất hiện.

"Dựa theo phong cách của hắn, chắc chắn hôn lễ sẽ rất long trọng rất lãng mạn nhỉ?" Thu Đồng nghĩ như vậy. Nàng tin tưởng Hạ Chí sẽ chuẩn bị cho nàng một hôn lễ thật lớn thật lãng mạn thật xa hoa.

Nhưng đột nhiên trong đầu Thu Đồng lại xuất hiện một hình ảnh quỷ dị, khi hôn lễ của bọn họ đang được tiến hành, một nữ cảnh quan lạnh lùng cưỡi Halley phóng như bay đến, sau đó nàng trực tiếp cướp Hạ Chí đi!

Thu Đồng nhẹ nhàng rùng mình, cảm thấy hơi lạnh, hệt như Hạ Mạt thực sự xuất hiện vậy.

Vòng eo nhỏ nhắn hơi căng thẳng, cảm giác ấm áp truyền đến.

Mà cuối cùng Thu Đồng cũng tỉnh táo lại khỏi ảo tưởng. Sau đó nàng phát hiện dường như khí trời đã trổ nên lạnh hơn thật.

"Có phải nhiệt độ hạ xuống rồi không?" Thu Đồng không nhịn được hỏi. Gió bên bờ biển đột nhiên trở nên lớn hơn, mà rõ ràng gió này lạnh hơn lúc nãy rất nhiều.

Y phục trên người Thu Đồng cũng không tính là quá ít, chí ít dựa theo tình huống lúc trước, hẳn nàng sẽ không cảm thấy lạnh mới đúng. Nhưng dường như hiện tại đột nhiên nàng lại thấy lạnh.

"Đúng vậy, nhiệt độ hạ xuống" Hạ Chí gật đầu: "Thế nhưng Đồng Đồng, đừng lo lắng, có ta ở đây ngươi sẽ không lạnh"

"Ừm." Lúc này đúng là Thu Đồng không lạnh thật, chỉ có điều nhiệt độ đột ngột hạ xuống hơi nằm ngoài dự liệu của nàng.

Ngẩng đầu nhìn trời, Thu Đồng còn nói thêm: "Hình như khí trời đã thay đổi, vừa rồi còn có sao đây."

Trên trời đã không còn sao nữa, chỉ có mây đen dần dần tụ lại, trong lúc lơ đãng khí trời bắt đầu có biến hóa cực lớn.

"Sắp có tuyết rơi." Hạ Chí chậm rãi nói.

"Này, ngươi đừng nói nhảm, cho tới bây giờ thành phố Thanh Cảng chưa từng rơi tuyết bao giờ." Thu Đồng yêu kiều hừ một tiếng: "Chỉ là hạ nhiệt độ mà thôi, sao có thể có tuyết rơi được?"

"Đồng Đồng, vốn sẽ không có tuyết rơi, nhưng ngươi đã nói trước "Đồng Đồng, trời cao cũng có lòng, hiện tại trong lòng nó rất lạnh rất lạnh." Hạ Chí bày ra về cảm khái: "Nhưng mà cũng không sao, ta vừa nói với nó rồi, nói chắc chắn Đồng Đồng sẽ gả cho ta."

"Ngươi muốn nói cho ta biết, vì vậy nên nó sẽ không rơi tuyết nữa sao?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, năng lực nói hươu nói vượn của gia hỏa này thật sự đạt tới max level.

"Không, honey, ta còn nói với nó, kêu nó cứ rơi tuyết tiếp đi để diễn tả tình yêu của ta dành cho Đồng Đồng" Hạ Chí nghiêm trang nói: "Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, Đồng Đồng thân yêu của ta cũng chưa từng thấy tuyết rơi ở thành phố Thanh Cảng đâu"

"Vậy nếu không có tuyết rơi thì sao?" Thu Đồng trừng Hạ Chí: "Có phải ta cũng không cần gả cho ngươi nữa?"

Bình Luận (0)
Comment