Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1074 - Chương 1073: Tuyết Rơi (1)

Chưa xác định
Chương 1073: Tuyết rơi (1)

"Đồng Đồng, ta thích nhất là thấy dáng vẻ ngây thơ này của ngươi!" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, nghiêm trang nói: "Honey, đừng nói là tuyết không rơi, cho dù là trời phóng đao xuống ngươi cũng phải gả cho ta."

Thu Đồng trực tiếp véo mạnh một cái lên đùi Hạ Chí. Biết ngay gia hỏa này sẽ trả lời như thế.

"Đồng Đồng, ngươi cần cải tiến kỹ xảo xoa bóp mới được" Hạ Chí cảm khái nói.

Thu Đồng đang định nói chuyện, đột nhiên có một cơn gió to thổi từ ngoài khơi tới, thổi mái tóc dài của Thu Đồng bay lên, cũng khiến nàng nhất thời không mở mắt ra nổi.

Gần như bản năng, Thu Đồng quay người lại trốn vào trong lòng Hạ Chí, mà Hạ Chí cũng tiện tay ôm nàng chặt hơn. Gió lạnh đi qua, Thu Đồng lẩm bẩm: "Hình như khí trời có gì đó không đúng, không phải sắp có tuyết rơi thật đấy chứ?"

"Đồng Đồng, ngươi nên tín nhiệm lão công tương lai của ngươi nhiều hơn một chút. Ta nói là sắp có tuyết rơi, có nghĩa sắp có tuyết rơi thật" Hạ Chí không chút hoang mang nói.

Gió càng lúc càng lớn, Thu Đồng vùi cả người vào trong lòng Hạ Chí. Nàng thàm nói không phải tuyết sắp rơi thật chứ? Nhưng trong hiểu biết của nàng, mặc dù nàng không rõ trong lịch sử phát triển thành phố Thanh Cảng từng có tuyết rơi lần nào chưa, nhưng ít ra từ khi nàng sinh ra tới hiện tại, nàng chưa từng thấy tuyết rơi ở thành phố Thanh Cảng.

Mà trong ấn tượng của nàng, nàng từng thấy một ghi chép ở đâu đó, ghi chép nói tối thiểu trong vòng trăm năm nữa thành phố Thanh Cảng sẽ không có tuyết rơi. Mà căn cứ theo nghiên cứu, sau này, tỷ lệ có tuyết rơi ở thành phố Thanh Cảng là rất thấp.

Gió rất to nhưng Thu Đồng lại không cảm thấy lạnh. Ấm áp truyền tới từ trên người Hạ Chí khiến nàng thấy ấm theo, ấm tới mức nàng vốn không muốn rời đi. Đương nhiên nàng cũng không cần rời đi.

Thu Đồng cứ lẳng lặng tựa vào người Hạ Chí như vậy, cũng không tiếp tục suy nghĩ tới vấn đề tuyết có rơi hay không nữa. Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên nàng cảm thấy gió ngừng lại.

Nàng vô thức ngẩng đầu lên, đột nhiên trên mặt truyền tới cảm giác hơi mát mẻ, mà tiếp theo, lại thêm một điểm mát mẻ. Sau đó Thu Đồng cũng hơi ngây người.

Tuyết rơi.

Thật sự có tuyết rơi.

Không ngờ lại có tuyết rơi ở thành phố Thanh Cảng thật!

Tuyết bay đây trời rơi từ giữa không trung xuống, tuyết lớn như lông ngỗng bay nhẹ. Đừng nói thành phố Thanh Cảng, cho dù là một số thành phố mỗi năm đều có tuyết rơi cũng rất hiếm thấy tuyết lớn như vậy.

"Oa, thật sự có tuyết rơi!" Thu Đồng rời khỏi vòng ôm của Hạ Chí, không nhịn được mà đưa tay đón tuyết. Dường như nàng không hề để tâm tới chuyện hoa tuyết rơi lên người, thậm chí có bông tuyết bay vào trong cổ nàng cũng không quan tâm.

Thế giới biến thành một vùng tuyết lớn mịt mờ. Vào lúc này, toàn bộ thành phố Thanh Cảng đều đang sôi trào, vô số người chạy từ trong nhà ra, thậm chí trên đường còn có một số người dừng xe lại, bắt đầu ngắm trận tuyết này.

Đối với thành phố Thanh Cảng, trận tuyết này tới một cách quá thần kỳ. Thậm chí có rất nhiều người cả đời cũng chưa từng thấy tuyết rơi. Mà lúc này, bọn họ đều chạy ra ngoài, mặc cho hoa tuyết rơi lên người mình.

Trên internet cũng vui mừng khắp chốn. Key word tuyết rơi còn vượt quá Đát Kỷ, ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất hiện tại - Đát Kỷ, cứ bị bại một cách trắng trợn bởi khí trời như vậy.

Bởi vì giờ này khắc này, không chỉ có thành phố Thanh Cảng đang đón tuyết rơi, mà rất nhiều nơi khác cũng đang có tuyết rơi.

Nói cho đúng hơn là trên cơ bản, mỗi một nơi đều đang có tuyết rơi, trận tuyết này tới một cách đột ngột không có chút dấu hiệu nào.

Bờ biển, Hạ Chí đang kéo tay Thu Đồng, vẻ mặt xán lạn: "Honey, chúng ta tới nhảy một bản đi."

Hoa tuyết còn đang bay, Hạ Chí và Thu Đồng lại bắt đầu nhảy thật. Hai người nhảy điệu Tăng-gô trong tuyết, thoạt nhìn cảnh đẹp vô cùng. Cứ việc ở đây không có người khác thưởng thức, nhưng đối với Thu Đồng, khung cảnh này lại lãng mạn không gì sánh kịp.

Điệu Tăng-gô kết thúc, đột nhiên Thu Đồng giật mình, bởi tuyết đã ngừng rơi. Trận tuyết này tới rất đột nhiên, đi cũng có vẻ rất đột nhiên, nhưng cứ việc thời gian không dài, mà bốn phía đã biến thành một vùng tuyết trắng mịt mờ.

Không, thật ra cũng không phải tất cả xung quanh đều là tuyết trắng mịt mờ, chí ít trong tầm mắt Thu Đồng, vẫn có nhiều chỗ không bị tuyết trắng bao trùm. Mà nàng vẫn có thể thấy được hai hàng chữ, hai hàng dấu chân tạo thành hàng chữ lớn.

Hàng nhứ nhất có năm chữ, Hạ Chí yêu Đồng Đồng.

Hàng thứ hai vẫn là năm chữ, Đồng Đồng yêu Hạ Chí.

Trong lúc nhất thời, Thu Đồng hơi ngây người.rõ ràng hai hàng chữ này là do Hạ Chí và nàng vừa giẫm ra lúc khiêu vũ ban nãy, hơn nữa còn là nàng và Hạ Chí cùng nhau giẫm ra.

"Honey, thấy chưa? Ta đã nói trời cao rơi tuyết xuống vì biểu đạt tình yêu của ta dành cho ngươi rồi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đây ý cười rực rỡ.

"Ngươi chỉ giỏi tác quái!" Thu Đồng lại trừng cặp mắt đáng yêu nhìn Hạ Chí, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ.

Hạ Chí luôn có thể chỉnh ra một số chiêu trò không thể tưởng tượng nổi, mang đến cảm giác hết sức lãng mạn. Tuy bình thường hắn thường thích tự mình phá hủy bầu không khí lãng mạn này, nhưng ít ra giờ đây, trong lòng Thu Đồng vẫn tương đối ngọt ngào.

"Này, chúng ta chơi ném tuyết đi?" Đột nhiên Thu Đồng bắt đầu nổi lòng muốn đùa nghịch.

"Nhưng honey, ngươi đánh không lại ta" Hạ Chí nói rất chân thành.

"Vậy chẳng lẽ ngươi không thể nhường ta sao?" Trong giọng điệu của Thu Đồng có chút nũng nịu.

"Như vậy thì không dễ chơi." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc.

"Hừ, ta nhất định có thể ném trúng ngươi!" Thu Đồng không phục, tuy nàng biết xác suất nàng ném trúng hắn là rất nhỏ, nhưng nàng vẫn lập tức vo tròn một quả cầu tuyết từ dưới đất, sau đó ném thẳng về phía Hạ Chí.

Bình Luận (0)
Comment