Ừm, không có gì bất ngờ xảy ra, không đánh trúng.
"Gia hỏa chết tiệt, cũng không biết dỗ ta, không ngờ ngươi lại tránh đi thật!" Trong lòng Thu Đồng thầm nói, sau đó nàng lại vo tròn một quả cầu tuyết khác, lại ném về phía Hạ Chí.
"Đồng Đồng, ta cảm thấy chơi vậy quá bắt nạt ngươi, ta vẫn nên cho ngươi một cơ hội thì hơn. Ta không chạy nữa, ta chỉ đi trên đường, cũng không tránh né, xem ngươi có thể ném trúng ta không" Hạ Chí cười hì hì một tiếng, sau đó hắn bắt đầu chậm rãi dạo bước trên bãi cát thật.
Đương nhiên Hạ Chí cũng không đi thẳng, hắn đi theo đường cong, Thu Đồng có chút không phục không ngừng niết cầu tuyết ném hắn, thế nhưng cho dù Thu Đồng có cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể ném trúng Hạ Chí.
Chỉ chơi vài phút như vậy Thu Đồng đã hơi nhụt chí, còn cảm thấy bực mình, bèn la lớn một câu với Hạ Chí: "Này, không chơi nữa, chúng ta trở về đi thôi."
Ném mười mấy cầu tuyết cũng không thể ném trúng Hạ Chí, đương nhiên Thu Đồng cảm thấy trò này chẳng thú vị chút nào.
Nghe nói như thế, Hạ Chí bèn ngừng lại, xoay người, lập tức thấy một quả cầu tuyết bay tới.
"Đần độn, lừa gạt ngươi thôi!" Thu Đồng đúng đó cười rất vui vẻ: "Không được tránh!"
Lúc này Hạ Chí không tránh né thật. Lần này, cầu tuyết đập trúng Hạ Chí thật. Ừm, trực tiếp nện lên trên trán Hạ Chí.
Sau đó Hạ Chí ngửa mặt té xuống, trực tiếp té trên mặt tuyết.
"A? Ngươi sao rồi?" Thu Đồng sợ hết hồn, vội vàng chạy về phía Hạ Chị, lại phát hiện Hạ Chí đang nhắm chặt mắt, đường như đã hôn mê.
"Này, lưu manh đáng chết, ngươi đừng giả vờ nữa, mau đứng lên!"
Thu Đồng hơi tức giận. Nàng cho rằng Hạ Chí đang giả vờ. Lấy độ lợi hại của Hạ Chí sao có thể bị một quả cầu tuyết đập hôn mê được?
Thế nhưng lúc này Hạ Chí vẫn không đáp lại.
"Này, ngươi còn chơi như vậy ta sẽ tức giận thật!" Thu Đồng nâng giọng. Trước đây Hạ Chí đã từng đùa như vậy rồi.
Chỉ có điều cho dù Thu Đồng nói mình sẽ tức giận, nhưng thoạt nhìn Hạ Chí vẫn không có chút động tĩnh nào.
"Ngươi, rốt cục ngươi bị sao vậy?" Lần này Thu Đồng luống cuống thật, gia hỏa này xảy ra chuyện thật sao?
Nhưng đó là chuyện không có khả năng, chỉ bị một quả cầu tuyết đập trúng thôi, sao có thể xảy ra chuyện được? Phải biết rằng gia hỏa này đã bị người ta nhắm bắn không biết bao nhiêu lần cũng chẳng sao, hơn nữa sức lực của nàng cũng không lớn, thậm chí quả tuyết cầu kia cũng không được niết quá chặt, sao có thể đập hắn hôn mê được?
Vấn đề nằm ở chỗ cho dù Thu Đồng cảm thấy không thể tới cỡ nào, nhưng trông Hạ Chí vẫn giống như người đã hôn mê thật.
Mà khi Thu Đồng ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Chí kiểm tra thử, nàng lập tức càng hốt hoảng hơn. Sao dường như hắn không còn hô hấp nữa?
Không kịp suy nghĩ nhiều, Thu Đồng hốt hoảng hôn về phía môi Hạ Chí. Mặc kệ thế nào, cứ hô hấp nhân tạo trước rồi lại nói.
Vừa hôn lên, Thu Đồng đã cảm thấy không đúng, bởi vì vòng eo nhỏ nhắn của nàng đột nhiên bị một cánh tay ôm lấy, mà nàng cũng có thể xác định rõ, đúng là nàng đã bị hắn gạt, gia hỏa này đang hôn đáp lại nàng đây!
Thu Đồng bị chọc tức, không phải tên lưu manh này nói không hù dọa nàng nữa sao? Hiện tại hắn vẫn dùng biện pháp này để hù dọa nàng, đúng là lẽ nào lại có cái lý ấy!
Tàn nhẫn cắn Hạ Chí một cái, thế nhưng chẳng có tác dụng, Hạ Chí vẫn đang hôn nàng.
Trong lúc buồn bực Thu Đồng, tiện tay nắm lấy một nắm tuyết bên cạnh, sau đó nhét hết vào trong cổ Hạ Chí. Đáng tiếc, vẫn không có hiệu quả, Hạ Chí vẫn đang hôn nàng, không chịu nhả Ta.
Dần dần, dường như Thu Đồng cũng không còn tức giận nữa. Tại thời điểm này, cảm giác như thiếu chút nữa mình đã mất đi Hạ Chí vừa rồi lại bùng lên, loại cảm giác sợ hãi từ tận sâu trong lòng kia khiến Thu Đồng vô thức nhiệt liệt hơn một chút, cũng càng thêm chuyên tâm hơn một chút.
Nhưng hết lần này tới lần khác, vào đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông, hơn nữa còn không phải điện thoại của một người vang lên, mà cả điện thoại của Thu Đồng và Hạ Chí gần như cùng lúc vang lên.
Cuối cùng Thu Đồng cũng tỉnh táo lại từ trong trạng thái say mê kia, sau đó nàng giẫy giụa, đứng dậy rời khỏi vòng ôm của Hạ Chí. Nàng hung ác trợn mắt nhìn Hạ Chí mới vừa ngồi từ dưới đất ngồi, sau đó lấy điện thoại di động ra nhận điện thoại: "Tiếu Tiếu, sao vậy?"
"Thu đại tiểu thư, tuyết rơi, ngươi có biết tuyết rơi không? Mau ra ngoài xem đi..." Hàn Tiếu ở đầu bên kia điện thoại lớn tiếng la hét, đường như nàng đang rất hưng phấn.
Thu Đồng cảm thấy cạn lời, không phải chỉ là tuyết rơi thôi sao?
Nàng đã biết từ lâu rồi.
"Tiếu Tiếu, ta đang ở bên ngoài đây." Thu Đồng sờ sờ gò má còn hơi nóng lên của mình, trong giọng có cảm giác không thể miêu tả được.
"À, ngươi và Hạ đại soái ca đang lãng mạn bên ngoài đúng không?
Được rồi, ta không quấy rầy ngươi nữa!" Hàn Tiếu kịp phản ứng rất nhanh, sau đó vội cúp điện thoại.
Thu Đồng cất điện thoại di động lại phát hiện Hạ Chí đã đứng dậy đi tới nơi hơi xa hơn. Mà lúc này hắn cũng đang nghe điện thoại. Chẳng biết tại sao trong lòng Thu Đồng có cảm giác bất an.
"Vẫn là ta." Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói hết sức mềm nhẹ, vẫn là Tô Phi Phi gọi điện thoại tới. Đêm nay, đây đã là lần thứ hai Tô Phi Phi gọi điện thoại tới.
"Xảy ra chuyện sao?" Hạ Chí thấp giọng hỏi.
"Toàn thế giới đều đổ tuyết, trận tuyết này không bình thường"
Tô Phi Phi nhẹ nhàng nói: "Ta muốn tìm hiểu rõ xem chuyện này là thế nào, thế nhưng..."
Tô Phi Phi nói đến đây lại ngừng lại, như đang tự hỏi gì đó.
"Phi Phi, cho dù ngươi nhìn thấy gì cũng cứ nói thật ra cho ta ta biết là được." Giọng nói của Hạ Chí rất ôn hòa, như đang an ủi Tô Phi Phi.