"Ta..." đầu bên kia điện thoại, đường như Tô Phi Phi vừa hít một hơi thật sâu: "Thật ra, ta không nhìn thấy gì cả, ngoại trừ một màu đen kịt. Trong một khoảng thời gian nào đó ở tương lai, dường như toàn bộ thế giới đã biến thành màu đen nhánh, ngoài ra ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa."
"Phi Phi, không cần lo lắng, sở dĩ ngươi thấy một màu đen kịt là vì ngươi không nhìn thấy ta tồn tại trong tương lai" Giọng điệu của Hạ Chí vẫn bình tĩnh như cũ: "Có ta ở đây, tương lai sẽ không như vậy.
"Nhưng..." Tô Phi Phi lại bắt đầu do dự.
"Phi Phi, ngươi còn nhìn thấy gì khác không?" Giọng điệu của Hạ Chí vẫn rất ôn hòa như cũ.
Tô Phi Phi im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ta thấy được ngươi."
Ngừng một giây, Tô Phi Phi lại bổ sung: "Lần đầu tiên ta thấy được sự hiện hữu của ngươi trong thế giới ta có thể dự báo được."
"Phi Phi, ngươi còn chứng kiến chuyện gì khác không?" Hạ Chí tiếp tục hỏi, giọng điệu của hắn vẫn trấn định như cũ, cũng vẫn ôn hòa như cũ.
Trong lơ đãng, giọng điệu ôn hòa và trấn định của Hạ Chí đã lây nhiễm Tô Phi Phi, mà tâm cảnh của Tô Phi Phi cũng như đang được bình ổn hơn một chút.
"Không, ta chỉ thấy một màu đen kịt, sau đó thấy ngươi. Sau đó dường như ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa. Ta cũng không rõ chuyện này là thế nào, cho nên ta vội gọi điện thoại tới nói cho ngươi biết." Giọng nói của Tô Phi Phi cũng đã khôi phục điểm tĩnh, hiển nhiên lúc này nàng đã tỉnh táo lại.
"Phi Phi, không cần lo lắng, tương lai ngươi thấy chẳng qua chỉ là một trong vô số khả năng có thể xảy ra, cũng không phải thứ không thể thay đổi." Giọng điệu của Hạ Chí có vẻ rất bình tĩnh tự nhiên: "Lại nói, có lẽ cảnh ngươi thấy là ta đang tiêu diệt hắc ám.
Cho nên ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều."
"Ừm, ta biết rồi." Tô Phi Phi dịu dàng đáp lại: "Vậy ta cúp điện thoại trước."
Tô Phi Phi cúp điện thoại, mà Hạ Chí thì cất điện thoại di động đi. Vừa quay đầu hắn đã thấy Thu Đồng đang đi về phía hắn.
"Tiếu Tiếu gọi ta ra ngoài ngắm tuyết. Nàng còn tưởng ta không biết có tuyết rơi." Thu Đồng mở miệng nói, sau đó lại hỏi một cách rất tự nhiên: "Ai điện thoại cho ngươi vậy?"
"À, là Phi Phi" Hạ Chí cũng không giấu giếm: "Nàng cũng nói với ta chuyện tuyết rơi."
"Làm gì vậy, nàng muốn ngắm tuyết với ngươi sao?" Trong giọng điệu của Thu Đồng mang theo đố kị rất rõ ràng. Nàng vẫn luôn hiểu, giữa Hạ Chí và Tô Phi Phi cũng có chút mờ ám.
Thế nhưng mấy ngày nay, Tô Phi Phi vẫn luôn không quay trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật, trên danh nghĩa nàng vẫn là lão sư âm nhạc của trường trung học phổ thông Minh Nhật, nhưng trên thực tế nàng chỉ dạy mấy tổ hợp Thiếu Nữ Minh Nhật do mấy nữ sinh Từ Hân Nghỉ tạo thành. Điều này cũng khiến Thu Đồng dần quên mất sự tồn tại của Tô Phi Phi.
Về phương diện khác, trong lòng Thu Đồng ít nhiều gì vẫn có chút đồng tình với Tô Phi Phi. Dù sao thì dưới cái nhìn của nàng, Tô Phi Phi chỉ có thể ngồi trên xe lăn, rất đáng thương.
Sau cùng, Tô Phi Phi cũng rất khách khí với Thu Đồng, không giống Hạ Mạt vốn không đặt Thu Đồng vào mắt. Cho nên thật ra Thu Đồng vẫn có chút hảo cảm với Tô Phi Phi.
Đương nhiên, quan trọng nhất là từ đầu đến cuối Thu Đồng đều cảm thấy Hạ Mạt mới là đối thủ lớn nhất của nàng. Về phần Tô Phi Phi, dường như không thể tạo thành uy hiếp quá lớn với nàng.
Thế nhưng đột nhiên thấy Tô Phi Phi gọi điện thoại cho Hạ Chí vẫn khiến Thu Đồng cảm thấy hơi ghen tuông. Mà thật ra cảm giác này cũng rất bình thường, ai kêu hiện tại Hạ Chí đã là bạn trai chân chính của nàng đây?
"Cũng không có." Hạ Chí lắc đầu: "Nàng đang nói với ta một vài chuyện ngày sau."
"Chuyện ngày sau gì?" Thu Đồng tiếp tục truy hỏi: "Tổ hợp Thiếu Nữ Minh Nhật có vấn đề gì sao? Tại sao phải nói cho ngươi vào lúc này?"
"Đồng Đồng, cụ thể ta cũng không rõ lắm, thế nhưng ta đã nói rồi, vài ngày sau ta sẽ cùng ngươi tới thủ đô, đường như nàng cũng sẽ tới thủ đô vào lúc đó. Đến lúc đó ta đi hỏi thử sẽ biết thôi." Hạ Chí rất tùy ý nói.
"Ngươi nói ngươi có việc không thể đi xem buổi hòa nhạc với ta, chẳng lẽ việc ngươi muốn làm là đi gặp Tô Phi Phi sao?" Thu Đồng hơi tức giận.
"Ừm, Đồng Đồng, cuối cùng ta cũng có thể xác nhận một chuyện." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, nghiêm trang nói: "Quả nhiên nữ nhân lâm vào yêu đương sẽ trở nên ngốc hơn."
"Ngươi mới ngốc!" Thu Đồng tức giận.
"Honey, lúc ta nói có chuyện Phi Phi còn chưa gọi điện thoại cho ta" Hạ Chí lười biếng nói: "Thế nhưng cũng chẳng sao cả, Đồng Đồng hơi ngốc một chút càng đáng yêu hơn, ta càng thích hơn"
"Vậy vừa lúc ngươi cũng muốn tới thủ đô là có chuyện gì sao?"
Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, nàng cảm thấy chuyện này cũng quá trùng hợp rồi?
"Ừm, đúng vậy, ai bảo lão bà tương lai của ta cứ nhất định phải tới thủ đô xem hòa nhạc đây?" Hạ Chí cảm khái: "Cho nên ta chỉ đành tới thủ đô thôi."
"Này, vậy rốt cục ngươi có chuyện quan trọng gì?" Thu Đồng có chút không phục, còn muốn hỏi cho rõ.
"Đồng Đồng, ngươi cảm thấy cứu vớt thế giới có quan trọng không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Không quan trọng!" Thu Đồng nói như hờn dỗi. Gia hỏa này lại bắt đầu kéo cả chuyện như vậy ra.
Hạ Chí lại gật đầu biểu thị tán thành: "Ừm, ta cũng cảm thấy nó không quan trọng, vẫn là cứu vớt Đồng Đồng quan trọng hơn"
"Thôi đi, ta lười hỏi ngươi, ta mới lười quản ngươi đi làm gì. Cho dù ngươi không theo ta tới thủ đô cũng được!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, nàng phát hiện vừa rồi mình hỏi một đống vấn đề, nhưng hỏi xong chính mình lại càng hồ đồ hơn.
Thu Đồng kéo Hạ Chí dạo chơi bên bờ biển trong chốc lát, sau đó quyết định quay về ký túc xá.