Mà khi Hạ Chí đưa nàng đến cửa túc xá, Thu Đồng lại lần nữa quyết định không để Hạ Chí vào cửa.
"Này, trước khi ta chưa gả cho ngươi, không cho ngươi đến chỗ ta ngủ. Sau này mỗi ngày ngươi phải ngủ trong ký túc xá của mình!"
Không biết Thu Đồng muốn nghiêm phạt Hạ Chí hay là muốn giữ khoảng cách với hắn, nói chung là lúc nói lời này, vẻ mặt nàng rất kiên quyết.
"Đồng Đồng, vậy đêm nay ngươi có thể gả cho ta không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Không được!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi đi diện bích hối lỗi đi!"
"Được rồi, vậy honey, ngày mai gặp." Hạ Chí cười xán lạn, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn Hạ Chí nhanh chóng biến mất ở đầu hành lang, Thu Đồng hơi sững sờ, vì sao đột nhiên gia hỏa này lại không quấn quít lấy nàng nữa? Có phải có chỗ nào không được đúng lắm không?
Giác quan thứ sáu của nữ nhân vẫn rất bén nhạy, cũng giống bây giờ, Thu Đồng cảm thấy đêm nay Hạ Chí hơi không thích hợp, đặc biệt là sau khi nhận điện thoại của Tô Phi Phi. Tuy nhìn như hắn vẫn rất bình thường, nhưng nàng cảm thấy có chỗ nào không đúng. Hiện tại Hạ Chí lại sảng khoái rời đi như vậy càng khiến nàng cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
"Không phải tên hỗn đản này sẽ trộm đi tìm người khác chứ?"
Đột nhiên trong đầu Thu Đồng xuất hiện suy nghĩ như vậy.
Không thể không nói, một nữ nhân bắt đầu yêu thật sự chắc chắn sẽ khác hẳn trước kia. Cũng giống như Thu Đồng hiện tại, có thể nói nàng đã tiến vào trạng thái yêu đương chân chính, bắt đầu nghi ngờ lung tung đủ thứ. Lúc này nàng càng hoài nghi Hạ Chí muốn lén chạy tới chỗ người khác.
Đứng ở cửa bối rối đủ ba phút, Thu Đồng mới đóng cửa phòng, sau đó không quá một phút đồng hồ, Thu Đồng lại đột nhiên kéo cửa phòng ra, đi nhanh về phía thang máy.
Một phút đồng hồ sau, Thu Đồng đã xuất hiện trước cửa túc xá của Hạ Chí. Hơi chần chờ một hồi, nàng đưa tay gõ cửa.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Hạ Chí xuất hiện ở cửa, trên mặt là nụ cười xán lạn: "Đồng Đồng, ngươi muốn ngủ lại chỗ ta sao?"
"Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ta chỉ... Ta chỉ quên nói cho ngươi một việc." Khuôn mặt Thu Đồng hơi nóng lên, nàng tranh thủ tìm một cái cớ: "Sáng mai ta muốn ngủ nướng, ngươi chớ quấy rầy ta."
"Đồng Đồng, thật ra ta có thể ngủ nướng với ngươi." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Ta đi về đây, không nói nhảm với ngươi nữa!" Thu Đồng nói nhanh một câu sau đó vội vàng xoay người rời đi. Hiện tại ít nhiều gì nàng cũng cảm thấy chột dạ, cảm thấy hành vi của mình lúc mới rồi hơi ấu trĩ, quả thực giống như đến để tra xét vậy.
Hạ Chí nhìn Thu Đồng biến mất khỏi tầm mắt, sau đó hắn đóng cửa phòng lại, đồng thời sắc mặt hắn cũng trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Đứng lẳng lặng trong phòng thêm một phút đồng hồ, sau đó đột nhiên Hạ Chí biến mất khỏi phòng.
Hạ Chí xuất hiện trên số hiệu U Linh Nữ Vương, nhưng lần này hắn không tới hoàng cung của mình, cũng không tới vương cung của Hạ Mạt, hắn chỉ lẳng lặng đứng ở đầu boong thuyền.
Cơn gió tuyết trước đó không lâu cũng đã tập kích số hiệu U Linh Nữ Vương, lúc này trên boong thuyền không một bóng người. Hạ Chí nhìn biển rộng mênh mông, sắc mặt vẫn ngưng trọng như cũ.
"Toàn là hắc ám sao?" Hạ Chí lẩm bẩm. Lúc Tô Phi Phi gọi điện thoại cho hắn, trông hắn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng thực ra hắn cũng biết một việc, đó chính là, cứ việc dự báo của Tô Phi Phi không phải chuyện nhất định sẽ xảy ra, nhưng lại là chuyện có xác suất lớn nhất sẽ xảy ra.
Mà quan trọng nhất là lần này Tô Phi Phi lại dự báo ra được sự hiện hữu của hắn, chẳng lẽ dù là hắn cũng không cách nào ngăn cản hắc ám tập kích?
"Thế Giới Hắc Ám muốn xâm lấn thế giới này sao?" Hạ Chí bắt đầu cân nhắc tới vấn đề này. Mà lẽ nào ngay cả hắn cũng không cách nào chống lại sự xâm lấn của Thế Giới Hắc Ám?
"Không, ở thế giới này, ta là vô địch" Hạ Chí khẽ lắc đầu, hắn có đủ lòng tin với chính mình. Mặc dù Bàn Cổ xuất hiện, hắn vẫn tin tưởng chí ít mình sẽ bất bại.
Nhưng Hạ Chí cũng biết hắn không thể phớt lờ, bởi vì hắn không thể thất bại thêm lần nào nữa.
Không khí bốn phía đột nhiên trở nên càng lạnh hơn một chút, sau đó, một nữ nhân có tư thái cực kỳ hấp dẫn xuất hiện bên cạnh Hạ Chí.
Áo da bó người, chân dài chọc người, đương nhiên là Hạ Mạt.
"Vừa rồi có tuyết rơi trên toàn thế giới." Hạ Chí mở miệng nói.
"Ta biết rồi." Hạ Mạt lạnh như băng trả lời.
"Hiện tại, tuyết trên toàn thế giới đều đã ngừng," Hạ Chí tiếp tục nói.
"Ta biết rồi. Hạ Mạt vẫn dùng ba chữ kia.
"Có một vài chuyện ta không thể xác định đang xảy ra, ta nghĩ Thế Giới Hắc Ám đang lấy phương thức nào đó xâm lấn thế giới này của chúng ta." Hạ Chí nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Phi Phi vừa dự báo được một chuyện trong tương lai, kết quả không quá tốt, ta nghĩ chuyện ta làm còn chưa đủ."
"Hiện tại ngươi muốn làm gì?" Hạ Mạt lạnh lùng hỏi.
"Hiện tại sao..." Hạ Chí quay đầu nhìn về phía Hạ Mạt, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn: "Ta dẫn ngươi đi tìm chút đồ ăn"
Nói đến đây, Hạ Chí lại nắm tay Hạ Mạt, sau đó hai người đột nhiên biến mất khỏi boong thuyền.
Chớp mắt sau Hạ Chí đã trực tiếp xuất hiện trong một thành thị, đồng thời nói với Hạ Mạt đang ở bên cạnh: "Gần như mỗi một thành phố đều có Hắc Ám Đế Quốc tồn tại. Ta đã từng không đặt bọn họ trong lòng, dù sao thì muốn giải quyết bọn họ cũng rất đơn giản. Thế nhưng hiện tại ta nghĩ, không cần giữ bọn họ lại làm gì"
Trong lúc nói chuyện, Hạ Chí vẫy tay một cái, một hạt châu đen nho nhỏ lập tức xuất hiện trong tay hắn. Sau đó hắn lại cười xán lạn với Hạ Mạt: "Nào, há miệng ra."