Hạ Mạt thật sự hé cái miệng nhỏ, sau đó Hạ Chí trực tiếp bỏ hạt châu màu đen này vào trong miệng nàng, mà Hạ Mạt cũng rất phối hợp trực tiếp nuốt xuống.
"Thể chất của ngươi thật sự rất kỳ quái, thật ra dị năng của ngươi cũng không phải ẩn thân thông thường" Trên tay Hạ Chí không ngừng xuất hiện hạt châu màu đen, mà hắn cũng không ngừng đút hạt châu cho Hạ Mạt: "Năng lượng hắc ám này rất thích hợp với thể chất của ngươi, mà đường như ngươi có thể dung nạp vô hạn những năng lượng này."
"Không ăn nữa." Khi Hạ Chí lại đút một hạt châu màu đen đến bên miệng Hạ Mạt, Hạ Mạt đã không há mồm nữa.
"Chán rồi?" Hạ Chí ngẩn ngơ.
"Quá nhỏ." Hạ Mạt lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Được rồi, thì ra là kiêng ăn" Hạ Chí thở phào nhẹ nhõm.
Nhỏ không phải vấn đề, biến lớn là được rồi.
Cứ như vậy Hạ Chí dẫn Hạ Mạt đi từ thành phố này đến thành phố khác, vô số năng lượng hắc ám hóa thành hạt châu màu đen, cuối cùng đều trở thành đồ ăn vặt của Hạ Mạt.
Nguyên một buổi tối Hạ Chí cứ như dẫn Hạ Mạt đi tản bộ khắp thế giới. Mà đêm khuya này, đột nhiên có vô số người phát hiện mình như vừa mơ lấy một giấc mơ, chỉ có điều bọn họ đã hoàn toàn quên hết chuyện xảy ra trong mơ. Sau đó bọn hắn phát hiện, bọn hắn đã mất đi một đoạn thời ký ức.
Có người mất đi vài năm, có người mất đi mấy tháng, cũng có người thậm chí chỉ mất đi có vài ngày.
Cũng có một số người đã mất tích trong đêm khuya này, cũng có người lặng yên không tiếng động rời khỏi nhân thế.
Gần như mỗi người dù có dành thời gian cả đời cũng không cách nào đi khắp toàn bộ thế giới, nhưng Hạ Chí và Hạ Mạt lại chỉ dùng vẻn vẹn một buổi tối đã đi một vòng khắp thế giới.
Lúc sáng sớm, hai người lại lần nữa về tới trên số hiệu U Linh Nữ Vương. Lần này, hai người cùng lúc xuất hiện trong vương cung của Hạ Mạt.
"Ngươi còn muốn ăn điểm tâm không?" Hạ Chí nhìn Hạ Mạt.
"Ta ăn no rồi." Hạ Mạt trừng Hạ Chí.
"Ừm, ta thì lại thấy hơi đói" Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay một cái, trên bàn trước mặt bày đây bữa sáng.
Đương nhiên đây cũng không phải ảo thuật gì, chẳng qua chỉ là đồ ăn Hạ Chí lợi dụng dị năng không gian để lấy được từ phòng ăn trên thuyền mà thôi.
"Ngươi muốn để ta mau chóng trở nên càng mạnh hơn sao?" Hạ Mạt ngồi đối diện Hạ Chí, lạnh lùng hỏi.
"Thật ra ta chỉ muốn cho ngươi ăn no." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
"Bất luận là ban ngày hay là buổi tối, ta đều có thể hấp thu năng lượng từ trong bóng tối. Mỗi ngày ta đều đang biến cường. Lúc tối, tốc độ ta hấp thu năng lượng trở nên nhanh hơn." Rất hiếm khi thấy Hạ Mạt nói một hơi nhiều chữ như vậy.
"À, ta biết" Hạ Chí vừa nuốt một cái bánh bao hấp.
"Ngươi có thể chế tạo một không gian đặc biệt cho Phượng Hoàng tu luyện, vì sao không chế tạo một không gian để ta mau chóng tăng cường thực lực?" Hạ Mạt nhìn Hạ Chí, dường như hơi bất mãn.
"Ừm, thì ra khi ngươi ăn no ngươi sẽ nói tương đối nhiều." Hạ Chí nhìn Hạ Mạt, một bộ dạng vừa phát hiện tân đại lục bộ dạng.
Sau đó hắn không nhìn thấy Hạ Mạt nữa.
"Ta nói này nha đầu, ngươi có biết việc ngươi đột nhiên biến mất như vậy rất ảnh hưởng tới khẩu vị của ta không" Hạ Chí hơi buồn bực: "Ngươi ngồi ở đối diện ta sẽ muốn ăn nhiều hơn."
Đột nhiên Hạ Mạt lại xuất hiện, nàng trừng Hạ Chí: "Ta muốn không gian mới!"
"Nhưng ngươi sợ tối." Hạ Chí khẽ than thở.
Hạ Mạt sợ tối. Cứ việc phần lớn thời gian nàng vẫn luôn ẩn thân trong bóng đêm, nhưng thật ra nàng rất sợ tối. Mà trên thế giới này, người thật sự biết được chuyện ấy chỉ có Hạ Chí.
"Ta không sợ." Hạ Mạt trừng Hạ Chí, không chịu thừa nhận.
^ "Ngươi không sợ là vì có ta ở đây: ' Hạ Chí khẽ lắc đầu: "Ngươi biết chỉ cần ta còn trên thế giới này, ta có thể xuất hiện bên cạnh ngươi bất cứ lúc nào, cho nên ngươi mới không sợ. Thế nhưng khi ta đưa ngươi đến một không gian khác, ngươi sẽ một mình chân chính, một mình sống trong bóng đêm mấy chục năm thậm chí là càng lâu hơn. Tới lúc ấy ngươi sẽ sợ."
"Ta có thể chịu được!" Dường như Hạ Mạt đã cắn răng hạ quyết định.
Cuối cùng nàng cũng không phủ nhận sự thật nàng sợ tối, nhưng nàng càng muốn nói cho Hạ Chí, cho dù nàng sợ tối nàng vẫn có thể chịu đựng sự sợ hãi ấy.
"Ta biết ngươi có thể chịu được." Hạ Chí nhìn Hạ Mạt, trong ánh mắt nhiều hơn một chút dịu dàng rất rõ ràng: "Ta chỉ không muốn để ngươi phải chịu đựng."
Hạ Mạt không thèm nhắc lại nữa. Nàng nhìn Hạ Chí, trong đôi mắt xinh đẹp kia như nhanh chóng lướt qua một chút thần thái khác thường, sau đó nàng dùng ngón tay ngọc tỉnh tế trắng nõn kẹp một miếng sủi cảo lên, đưa đến bên miệng Hạ Chí.
Hạ Chí hé miệng, rất tự nhiên hưởng thụ sự hầu hạ của Hạ Mạt.
Mà khi hắn ăn xong điểm tâm, hắn mới mở miệng chậm rãi nói:
"Đừng lo lắng, ta đã nghĩ được biện pháp khác, buổi tối ta lại tới tìm ngươi."
Hạ Chí đứng lên, mà Hạ Mạt cũng đứng lên theo. Sau đó Hạ Chí nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại lại lạnh như băng của Hạ Mạt, tiếp tới, hắn đột nhiên biến mất.
Trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Thu Đồng thật sự ngủ lấy sức, mãi đến hơn tám giờ nàng nhận được điện thoại mới rời giường.
Người gọi điện thoại tới là Đàm Mộng, Đàm Mộng nói nàng đã dành một đêm lập ra được một bản kế hoạch, muốn mang tới cho Thu Đồng xem. Không thể không nói, Đàm Mộng làm việc rất liều lĩnh, đoán chừng tối hôm qua nàng thức nguyên đêm không ngủ.
Sau khi Thu Đồng hẹn Đàm Mộng gặp mặt ở phòng làm việc, nàng rời giường mặc quần áo, rửa mặt một phen. Đợi khi nàng tới phòng làm việc đã chín giờ.