Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 1079 - Chương 1078: Ngươi Sợ Tối (2)

Chưa xác định
Chương 1078: Ngươi sợ tối (2)

Chỉ là Thu Đồng ngạc nhiên phát hiện, cửa phòng làm việc lại đang mở, hơn nữa Đàm Mộng đã đợi ở chỗ này.

Thế nhưng rất nhanh Thu Đồng cũng không còn kinh ngạc nữa, bởi nàng còn nhìn thấy một người khác, chính là Hạ Chí.

"Đồng Đồng, ăn điểm tâm trước đi." Hạ Chí mới vừa nói ra lời này, Thu Đồng mới nhớ tới bản thân mình còn chưa ăn sáng đâu.

"Đàm sư tỷ, thật xin lỗi, hôm nay ta thức dậy hơi trễ một chút."

Thu Đồng nhìn về phía Đàm Mộng, có chút áy náy.

"Thu Đồng, ngươi đừng nói như vậy, chuyện này vẫn phải trách ta, ta không biết tối hôm qua hai người các ngươi ngủ muộn như vậy..." Đàm Mộng nói đến đây lại nhẹ nhàng ho khan một tiếng, trắng trợn nuốt ngược câu nói kế tiếp. Sau đó nàng mới tiếp tục nói: "Cái kia, nói chung là ngươi không cần phải vội, ngươi cứ từ từ ăn bữa sáng trước đi."

Tối hôm qua ngủ muộn như vậy?

Thu Đồng không nhịn được đưa mắt nhìn Hạ Chí, có phải vừa rồi gia hỏa này lại nói hươu nói vượn gì không?

Nàng vốn muốn hỏi xem vừa rồi Hạ Chí đã nói gì với Đàm Mộng, nhưng cuối cùng Thu Đồng lại bỏ qua. Nàng quyết định không hỏi, an tâm ăn điểm tâm. Thật ra nàng cũng hơi đói.

"Đồng Đồng, ngươi từ từ ăn trước, ta lên lớp." Lúc này Hạ Chí lại đứng lên.

Lên lớp?

Thấy Hạ Chí đi ra khỏi phòng làm việc, Thu Đồng lại có cảm giác, hôm nay đầu óc gia hỏa này đã hỏng hoàn toàn rồi sao? Nếu không vì sao đột nhiên hắn lại chủ động muốn lên lớp?

Hạ Chí thật sự lên lớp. Đám học sinh lớp củi mục đều nhận được thông báo tới sân vận động học thể dục. Mà Hạ Chí đã rất lâu rồi không lên lớp cuối cùng cũng đích thân lên lớp dạy mọi người.

Khi đám học sinh lớp củi mục đi tới sân vận động, bọn hắn thật sự nhìn thấy Hạ Chí.

Hạ Chí đang đứng chung một chỗ với Mạc Ngữ, mà Mạc Ngữ thì đang mặc áo gió cao cổ, vẫn là đáng vẻ lạnh lùng như ngày xưa.

"Hạ lão sư, hôm nay chúng ta học gì vậy?"

"Hạ lão sư, có phải chúng ta lại sắp được học tiết thể dục kỳ lạ gì đó không?"

"Hạ lão sư..."

Một đám học sinh hơi hưng phấn. Dưới cái nhìn của bọn họ, tiết thể dục của Hạ Chí tương đối thú vị.

"Ừm, đúng là hôm nay ta định dạy cho mọi người một tiết thể dục trước nay chưa từng có." Hạ Chí quét mắt nhìn mọi người: "Đó chính là..."

Hạ Chí cố ý dừng lại một hồi. Khi mười mấy học sinh đều dùng ánh mắt hưng phấn mong đợi nhìn về phía hắn, cuối cùng hắn mới nói ra đáp án: "Cuộc thi."

"A2"

"Cuộc thi?"

"ĐM, có lầm không vậy?"

"Thi cái gì?"

Một đám người sắp hỏng mất. Lúc đầu trong lòng bọn họ vốn tràn đầy mong đợi, kết quả lại phải thi? Không phải còn chưa tới cuối kỳ sao?

Thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút, chỉ còn mười ngày nữa là được nghỉ, thật ra có thi lúc này cũng chẳng có gì kỳ lạ. Dù sao đây cũng là môn thể dục, không phải môn khác.

"Mạc Ngữ sẽ nói cho các ngươi biết nội dung thi cụ thể" Hạ Chí nói xong câu đó lại xoay người rời đi.

Một đám người đưa mắt nhìn nhau, Hạ Chí làm vậy không phải là đùa giỡn người ta sao?

"Hạ lão sư, vậy ai sẽ xem Mạc Ngữ thi?" Có người không nhịn được kêu một tiếng.

"Ta đã cho nàng đậu, điểm tối đa." Hạ Chí cũng không quay đầu lại, ở xa xa trả lời một câu, sau đó hắn rời khỏi sân vận động, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Mọi người không khỏi nói thầm, không phải Hạ lão sư lên lớp chỉ vì để Mạc Ngữ tổ chức kỳ thi chứ?

Đối với loại hành vi lười biếng như Hạ Chí, mọi người cũng chẳng còn cách nào. Cũng may mọi người sẽ không để ý chuyện Mạc Ngữ tổ chức cuộc thi, dù sao thì nghiêm túc mà nói, nhìn vị đại mỹ nữ như Mạc Ngữ còn rất đẹp mắt đây.

Rời khỏi sân vận động, Hạ Chí trực tiếp đi ra khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật, sau đó tiếp tục đi lên phía trước. Hắn đi thẳng tới bờ biển sau đó đi dọc theo bãi biển một hồi, lúc này cuối cùng hắn cũng ngừng lại.

Ngay khoảnh khắc khi Hạ Chí dừng bước, đột nhiên trên không trung xuất hiện một người, sau đó rơi thẳng vào trong biển.

"A.." Một tiếng gầm giận dữ truyền đến từ trong biển, tiếp đó có một người ló đầu ra, quơ hai tay trong biển, miệng còn đang không ngừng rít gào.

Mãi vài phút đồng hồ sau người này mới dần dần yên tĩnh lại.

Hắn ta bỗng vùi đầu vào trong nước, sau đó, ngẩng đầu lên, một giây sau, hắn ta đã thấy Hạ Chí.

Trông hắn ta rất tiều tụy, y phục rách tung toé, thậm chí còn có thể thấy mấy vết thương rõ ràng trên người. Trên mặt hắn ta còn có một vết sẹo đã vảy kết, mà ánh mắt của hắn ta cũng có vẻ hơi hung ác độc địa.

Mà người này chính là Thu Tử Khang.

Thu Tử Khang bơi về phía bờ biển, rất nhanh hắn ta đã lên bờ, đi tới vị trí cách Hạ Chí không xa.

"Thay đi" Hạ Chí tiện tay ném một bộ quần áo cho Thu Tử Khang, thản nhiên nói.

Thu Tử Khang nhận y phục, thay nhanh. Một cơn gió lạnh thổi đến, thân thể Thu Tử Khang run lên. Hắn ta khẽ cắn môi nhìn Hạ Chí, mở miệng hỏi: "Hiện tại là ngày nào?"

"Buổi trưa hôm qua ngươi mới đến trường trung học phổ thông Minh Nhật tìm ta." Hạ Chí thản nhiên nói.

"Mới không tới một ngày?" Vẻ mặt Thu Tử Khang tràn đầy khó có thể tin: "Nhưng, nhưng vì sao ta cảm thấy bản thân mình hơn một năm? Còn có, vì sao ta lại ở chỗ này?"

"Ngươi có thể cho là ta đang dùng một loại phương pháp giống với mộng du để giúp ngươi cai nghiện." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Hiện tại ngươi sờ vào trong túi của ngươi đi, bên trong có nhiều thứ"

Thu Tử Khang thò tay vào trong túi quần, sau đó lấy một bao bột màu trắng ra.

Bình Luận (0)
Comment