Thấy bột màu trắng, ánh mắt Thu Tử Khang lóe lên tia sáng kỳ dị, sau đó hắn ta mở gói bột màu trắng kia ra, đặt tới bên mũi ngửi ngửi. Tiếp theo, hắn ta càng lấy thử một ít ra đưa tới bên miệng nếm nếm, cuối cùng, hắn ta tiện tay ném bột phấn xuống: "Đây là bột mì"
"Trên người ngươi không chỉ có một cái bao." Hạ Chí thản nhiên nói.
Thu Tử Khang lại đưa tay vào túi quần còn lại, sau đó, hắn ta lại lấy ra một bao bột màu trắng.
Gần như thực hiện lại các bước ban nãy một lần nữa, sau đó Thu Tử Khang lại ném túi bột màu trắng xuống, đồng thời mở miệng nói: "Đây là bột phấn viết."
"Ma tuý nằm trong túi áo bên trái của ngươi." Hạ Chí không nhanh không chậm nói.
Thu Tử Khang lại thò tay vào túi áo bên trái, lại lấy ra một bao bột màu trắng. Hắn ta đưa lên mũi ngửi ngửi, tiếp đó cũng lại nếm thử một chút, sau đó gật đầu: "Rất thuần."
"Có muốn nếm thêm một chút không?" Hạ Chí không chút hoang mang hỏi.
"Không cần, không thích" Lúc này thoạt nhìn Thu Tử Khang rất bình tĩnh, sau đó hắn ta lại tiện tay ném cái bao đi, trực tiếp ném bao bột màu trắng này vào trong biển.
"Ngươi có thể đi" Hạ Chí đưa mắt nhìn Thu Tử Khang, thản nhiên nói.
"Ngươi có thể khẳng định ta đã cai nghiện thành công nhanh như vậy?" Thu Tử Khang không nhịn được hỏi.
"Ánh mắt ngươi rất bình thường, nhịp tim của ngươi cũng không gia tốc, điều này có nghĩa ngươi đã không còn khát vọng gì với ma tuý. Trong mắt ta, đương nhiên ngươi đã thành công" Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Mà quan trọng nhất là ngươi có cai nghiện thành công hay không có liên quan gì tới ta sao?"
Cảm giác được ý trào phúng mơ hồ trong giọng điệu của Hạ Chí, ánh mắt Thu Tử Khang lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Hắn ta nhìn Hạ Chí, cắn răng mở miệng hỏi: "Thu Đồng biết ngươi đang giúp ta không?"
"Đồng Đồng không có hứng thú quản chuyện của ngươi. Thật ra ta cũng không có nhiều hứng thú lắm" Hạ Chí thản nhiên nói:
"Chỉ là thỉnh thoảng ta sẽ làm một số chuyện, lãng phí chút thời gian của ta thôi."
"Cho tới bây giờ nàng chưa từng thích người đệ đệ là ta, không đúng, là cho tới bây giờ nàng chưa từng coi ta là đệ đệ." Trong giọng điệu của Thu Tử Khang có chút cay đắng: "Thật ra lúc nhỏ ta rất thích nàng, khi ta còn bé ta thường xuyên khoe khoang với các bạn của ta rằng ta có một tỷ tỷ xinh đẹp. Ta đã từng rất hy vọng nàng sẽ tán thành ta. Nhưng từ trong mắt nàng, ta chỉ thấy được chán ghét và hờ hững."
"Ngươi muốn nói điều gì?" Giọng điệu của Hạ Chí hơi lạnh lùng.
"Ta biết mình không phải hạng người tốt lành gì, nhưng người nàng nên hận vốn là phụ thân ta, thậm chí cũng có thể là mẫu thân của ta, không phải là ta. Khi đó, từ đầu đến cuối ta vẫn không rõ, vì sao nàng không thể đối xử tốt với ta một chút?" Thu Tử Khang khẽ lắc đầu: "Sau đó, trong lúc bất tri bất giác, ta đã bắt đầu hơi hận nàng"
Hít một hơi thật sâu, Thu Tử Khang tiếp tục nói: "Hạ Chí, mới vừa bắt đầu ta đã khinh thường ngươi, ta cảm thấy ngươi chỉ là một tên mặt trắng thích bám váy đàn bà. Nhưng bây giờ, thật ra ta đã hiểu từ lâu, ngươi thật sự rất lợi hại, mà ngươi cũng là người có thể bảo vệ Thu Đồng thật sự"
"Loại chuyện này không cần ngươi nói." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh.
"Thu Đồng sẽ vĩnh viễn không thừa nhận người đệ đệ là ta, nhưng trong lòng ta, thật ra nàng vẫn luôn là tỷ tỷ của ta. Mà hiện tại nàng cũng là người thân duy nhất của ta trên thế giới này. Ta biết có rất nhiều người có ý đồ với nàng, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta hy vọng ngươi hiểu, sau này cho dù ta làm gì, ta vẫn đang cố hết sức mình để bảo vệ nàng." Thu Tử Khang nhìn Hạ Chí, như đã có quyết định gì đó: "Sau cùng, ta muốn nói cảm ơn ngươi. ' Nói xong câu đó, Thu Tử Khang xoay người, bước dọc theo biển rộng chậm rãi đi về phía xa xa. Mà mới vừa bắt đầu, bước chân của hắn ta có hơi tập tễnh, dần dần lại càng đi càng nhanh. Mà thân thể vốn có vẻ hơi còng, trong lúc lơ đãng cũng đã bắt đầu thẳng thớm lại.
"Ừm, cũng rất thú vị." Hạ Chí nhìn bóng lưng Thu Tử Khang, lẩm bẩm.
Rất nhanh Hạ Chí đã thu hồi ánh mắt, sau đó hắn trực tiếp ngồi xuống bên bờ biển. Hắn vươn một ngón tay ra rất tùy ý vẽ một hình lập phương trên không trung, hình lập phương này rất nhỏ, lúc đầu nó chỉ có chừng mười phân.
Hình lập phương lơ lửng giữa không trung hệt như một hộp thủy tinh nhỏ lơ lửng, hơn nữa cái hộp này còn trong suốt. Thế nhưng rất nhanh, cái hộp này đã trở nên vẩn đục, thoáng chốc bên trong đã biến thành một màu đen kịt.
Đột nhiên Hạ Chí chặp hai tay lại, áp súc cái hộp màu đen này thành một đống, biến thành một hạt châu màu đen. Sau đó hắn khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: "Ừm, không đúng, không phải như thế"
Vì vậy, Hạ Chí lại vẽ ra một hình lập phương trên không trung, sau đó hắn lại khiến cho cái hình lập phương này trở nên đen kịt, sau cùng áp súc, biến thành hạt châu màu đen.
Nhưng dường như Hạ Chí vẫn luôn không hài lòng, hắn không ngừng chế tạo ra hình lập phương mới, tựa hồ đang không ngừng tiến hành thực nghiệm. Hắn cứ ngồi bên bờ biển như vậy tròn một ngày, cũng không làm việc gì, chỉ đang không ngừng làm cái chuyện mới vừa bắt đầu trông có vẻ hơi thú vị nhưng thời gian dài sẽ cảm thấy rất khô khan này.
Khi mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, Hạ Chí lại một lần nữa chế tạo ra một hình lập phương màu đen. Sau đó hắn đập vụn nó, biến thành hạt châu.