"Ừm, lúc này thì đúng rồi." Hạ Chí tự lẩm bẩm: "Vẫn là buổi tối năng lượng hắc ám càng thuần túy hơn một chút"
Cuối cùng Hạ Chí từ dưới đất đứng lên, sau đó hắn duỗi lưng lẩm bẩm: "Nên đi ăn tối với Đồng Đồng."
Một giây sau, Hạ Chí đột nhiên biến mất, sau đó hắn xuất hiện ở cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật, đồng thời lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Thu Đồng.
"Này, cả ngày nay ngươi chết ở đâu rồi?" Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói tức giận của Thu Đồng đã truyền tới ngay. Không ngờ gia hỏa này lại có thể không gọi điện thoại cho nàng suốt cả ngày nay!
Nhìn thời gian một chút, hiện tại đã gần tám giờ tối!
"Đồng Đồng, ta không đi đâu hết." Giọng điệu của Hạ Chí rất vô tội: "Honey, nếu như ngươi nghĩ tới ta, ngươi nên gọi điện thoại cho ta."
"Ta mới không nghĩ tới ngươi!" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng: "Hiện tại ta đang ăn cơm ở bên ngoài, ta mới lười quản ngươi!"
Dường như Thu Đồng hơi tức giận, sau khi nói xong câu này nàng cúp điện thoại luôn. Mà trên thực tế, hiện tại Thu Đồng cũng đang đi ăn cơm thật.
Cùng ăn cơm chung với Thu Đồng còn có ba nữ nhân, ngoại trừ Hàn Tiếu và Đàm Mộng ra còn có một người, chính là tổng giám đốc bảo vệ Long Đằng Trần Lâm.
Thật ra mấy ngày nay, Thu Đồng và Trần Lâm cũng giao tiếp rất nhiều, nguyên nhân rất đơn giản, khi Hạ Chí không có ở đây, nàng cần Trần Lâm sắp xếp vệ sĩ cho nàng. Thế nhưng dù sao thì giữa Thu Đồng với Trần Lâm cũng có quan hệ cấp trên cấp dưới, không có quan hệ cá nhân gì, bình thường đương nhiên hai người cũng rất ít khi ăn cơm cùng nhau.
Mà sở dĩ bốn người này tụ chung một chỗ, nói cho cùng cũng là vì chuyện công. Hiển nhiên cả ba người này đều là nhân vật quan trọng trong tập đoàn sắp được tạo dựng.
Lúc đầu bọn họ vốn đã ăn gần xong, mà xấp xỉ chừng mười phút sau, Thu Đồng bèn tính tiền rời đi.
Bốn người đi ra khỏi nhà hàng, Trần Lâm đang chuẩn bị sắp xếp người đưa Thu Đồng về nhà, nhưng rất nhanh nàng biết mình không cần sắp xếp người nữa, bởi vì lúc này, nàng nhìn thấy một nam nhân.
"Đồng Đồng, nên về nhà thôi." Hạ Chí đứng ở nơi đó, ý cười xán lạn.
Thu Đồng ngẩn ngơ. Nàng thật sự không nghĩ tới Hạ Chí lại đến đây đón nàng, thế nhưng nàng lập tức kịp phản ứng.
"Tiếu Tiếu, Đàm sư tỷ, Trần Lâm, vậy ta đi trước." Sau khi lên tiếng chào hỏi ba người khác, Thu Đồng bước nhanh đi về phía Hạ Chí.
"Hiện tại hai người này đặc biệt hành hạ cẩu." Thấy Hạ Chí rất tự nhiên ôm Thu Đồng, Hàn Tiếu hơi xúc động. Không ngờ hai người này lại rất giỏi khoe khoang tình cảm.
"Này, rốt cuộc cả ngày hôm nay ngươi đi đâu vậy?" Lúc này Thu Đồng vẫn còn hơi mất hứng. Có đôi khi gia hỏa này dính người vô cùng, nhưng cũng có đôi khi thoáng cái hắn đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
"Đồng Đồng, hôm nay ta vẫn luôn đối mặt với biển rộng, tự hỏi nhân sinh" Hạ Chí nói rất chân thành.
"Không muốn nói thì thôi đi!" Thu Đồng hừ một tiếng: "Này, ngươi lái xe!"
Ném chìa khóa xe cho Hạ Chí, Thu Đồng chạy đi ngồi vào ghế lái phụ.
Rất nhanh Hạ Chí đã lái xe thể thao của Thu Đồng chở Thu Đồng rời khỏi, mà không bao lâu sau, Thu Đồng đã không nhịn được hỏi một câu: "Này, ngươi đã ăn tối chưa?"
"Đồng Đồng, ta có thể không ăn cơm"" Hạ Chí thuận miệng nói.
"Không ăn thì không ăn." Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng: "Chết đói ngươi!"
"Đồng Đồng, ta sẽ không chết đói." Hạ Chí mỉm cười: "Nhưng mà ngươi có thể đổi cách khác, khiến ta chết no."
"Ngươi thích ăn gì? Ta đi mua một xe cho ngươi chết no!" Thu Đồng yêu kiều hừ một tiếng.
"Ừm, một tá Đồng Đồng hẳn đã có thể khiến ta chết no." Hạ Chí thuận miệng nói.
"Ngươi nên chết đói đi!" Thu Đồng tức giận nói.
"Trước khi chưa ăn được Đồng Đồng, ta tuyệt đối sẽ không chết đói." Hạ Chí cười hì hì nói.
Thu Đồng quyết định không nói chuyện với Hạ Chí nữa, bởi vì tên lưu manh này lại đang bắt đầu đùa giỡn lưu manh.
Xe lái về phía trước một hồi, sau đó đột nhiên Thu Đồng lại hô một câu: "Này, dừng xe."
"Đồng Đồng, sao vậy?" Hạ Chí rất thành thật dừng xe lại, sau đó hắn hơi hiếu kỳ hỏi.
Thu Đồng lại không để ý đến Hạ Chí, nàng nhanh chóng mở cửa xe xuống xe, sau đó chỉ thấy nàng bước nhanh đến một tiệm bán bún gạo ven đường, xấp xỉ mười phút sau, Thu Đồng mới bước ra từ bên trong, trong tay nàng còn đang cầm một cái túi.
"Đi thôi, lái xe, trở về." Thu Đồng ngồi trên xe, thắt chặt dây an toàn, mở miệng nói.
"Đồng Đồng, ngươi đi mua đồ ăn cho ta sao?" Hạ Chí mỉm cười hỏi.
"Lúc tối ta ăn chưa no không được à?" Thu Đồng hừ nhẹ một tiếng, một bộ chê bai Hạ Chí đang tự mình đa tình.
Hạ Chí cũng không nói thêm gì, chỉ tiếp tục lái xe. Khi hai người trở lại trường trung học phổ thông Minh Nhật, đã xấp xỉ chín giờ.
"Được rồi, ta về ký túc xá, ngươi cũng trở về ký túc xá của chính ngươi đi!" Ỗ cửa túc xá, Thu Đồng vừa mở cửa vừa nói với Hạ Chí.
"Ừm, honey, vậy ngươi ngủ sớm một chút" Hạ Chí cười xán lạn, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
"Này, chờ đã" Thu Đồng gọi Hạ Chí lại: "Cầm đi!"
Thu Đồng đưa cái túi trong tay cho Hạ Chí, sau đó lại bổ sung một câu: "Đột nhiên ta lại không muốn ăn nữa, ngươi cầm đi ăn đi"
Hạ Chí nhận lấy túi, lại cười xán lạn với Thu Đồng: "Đồng Đồng, chúc ngủ ngon."
Hạ Chí mau chóng rời đi, mà Thu Đồng lại đứng đờ ở cửa thêm một phút đồng hồ, sau đó nàng mới vào phòng, đóng cửa lại.
Trở lại ký túc xá của mình, Hạ Chí từ từ ăn xong món bún gạo Thu Đồng mua cho hắn, sau đó hắn lại đột nhiên biến mất khỏi phòng.