Mà giáo viên thể dục kia tên Hạ Chí!
"Cái kia… Hạ lão sư, thật xấu hổ, chúng ta tìm nhầm người, chúng ta lập tức đi ngay!" Rốt cục nam tử đầu trọc cũng kịp phản ứng, lúc này, có thể chuồn lẹ mới là đạo lý.
Nam tử đầu trọc xoay người rời đi, thế nhưng, hắn ta mới vừa đi được vài bước, phía sau đã truyền đến giọng nói của Hạ Chí: "Ta cho phép các ngươi đi rồi sao?"
Giọng nói này hơi lạnh, khiến nam tử đầu trọc vô thức rùng mình, sau đó hắn ta liền dừng bước, một lần nữa xoay người nhìn về phía Hạ Chí: "Cái kia… Hạ lão sư, ta… ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự..."
Những người khác trong quán bar đều có chút buồn bực, tuy không ít người trong số bọn họ nhận ra Hạ Chí, cũng biết dường như Hạ Chí thật lợi hại, nhưng vấn đề là, cho dù Hạ Chí có thể tránh đạn, cũng chưa hẳn đã có thể khiến đám xã hội đen này sợ hãi đến mức ấy mới đúng, hình như trong này có gì đó không đúng.
Hơn nữa, trên thực tế, rất nhiều người không hề cảm thấy Hạ Chí lợi hại như vậy, bởi vì gần đây có tin đồn, rất có thể chuyện đêm hôm đó chỉ là một vở kịch, bởi vì có người nói công ty điện ảnh và truyền hình sẽ cải biên những chuyện đã xảy ra tối hôm ấy thành một bộ điện ảnh. Đương nhiên chuyện này cũng khiến người ta hoài nghi, thật ra đêm đó chỉ là một chiêu lăng xê. Vì thế, tuy Thu Đồng vẫn rất nổi tiếng như cũ, dù sao thì nàng cũng rất xinh đẹp, nhưng bây giờ, đã có không ít người cảm thấy bản lĩnh của Hạ Chí có phần khoa trương.
Thật ra mọi người có suy nghĩ như vậy cũng rất bình thường, mỗi người khi thấy chuyện không phù hợp lẽ thường, sẽ rất tự giác hoài nghi đây là giả, một giáo viên thể dục có thể tránh đạn, hơn nữa còn có thể cứng rắn khiêu vũ giữa màn mưa đạn, nhìn thế nào cũng thấy không hợp với lẽ thường, cho nên mọi người càng muốn tin đây chỉ là một vở kịch.
"Nếu là phụng mệnh hành sự, để người ra lệnh cho ngươi tới đây." Giọng điệu của Hạ Chí có chút thờ ơ, "Ta sẽ ở đây chờ, cho các ngươi thời gian đàn hết một khúc nhạc."
Hạ Chí nói xong câu đó lại ngồi xuống bên cạnh Tô Phi Phi.
"Đến, chúng ta hợp tấu một khúc." Hạ Chí cười xán lạn với Tô Phi Phi.
"Ừm." Tô Phi Phi cười điềm nhiên, "Ngươi muốn đàn khúc nào?"
"Ngươi chọn là được." Giọng nói của Hạ Chí rất ôn hòa, "Thoải mái một chút."
"Được." Tô Phi Phi gật đầu, hơi suy nghĩ một chút, ngón tay ngọc nhỏ dài lại nhanh chóng nhấn lên mấy phím đàn dương cầm, sau đó nàng nhìn về phía Hạ Chí, "Khúc này, có thể chứ?"
"Thì thầm mùa thu, không vấn đề." Hạ Chí cười xán lạn, "Có cần hợp tấu kiểu thú vị một chút không? Mỗi người chín âm, thay phiên nhau đàn?"
"Được, vậy ta trước." Ánh mắt Tô Phi Phi lóe lên một tia sáng kỳ dị, ngón tay ngọc thon dài lại bắn ra mấy âm phù, mà Hạ Chí cũng rất nhanh đã bắt đầu gia nhập đánh đàn.
Đám người nghe phía dưới lại không nhìn ra có gì không đúng, cũng không nghe ra có gì không đúng, bởi vì từ khúc rất trôi chảy, rất động lòng người, không ít người lại say mê hòa vào, mà người đánh đàn đang đứng bên cạnh nhìn lại ngẩn người, nàng ở bên cạnh nhìn chằm chằm đàn dương cầm, phát hiện hai người thật sự mỗi người đàn chín âm, thay phiên nhau, mà cách đánh đàn không thể tưởng tượng nổi này lại có thể được hai người đánh trôi chảy, không dính một lỗi nào!
Này… rốt cuộc hai người phải ăn ý tới mức nào mới có thể làm được!
Mấy phút đồng hồ sau, khúc tới hồi kết.
"Ừm, lần đầu chúng ta hợp tấu cũng khá thuận lợi." Hạ Chí mỉm cười.
Người đánh đàn kia lại trợn tròn mắt, đây… đây là lần đầu tiên hợp tấu? Nói đùa gì vậy? Lần đầu tiên hợp tấu đã có thể phối hợp tốt như vậy?
"Đúng vậy, rất thuận lợi." Trong đôi mắt mỹ lệ của Tô Phi Phi lóe lên thần thái khác thường.
Nhưng Hạ Chí lại không nhìn vào mắt nàng, bởi vì lúc này hắn đã quay đầu nhìn về phía nam tử đầu trọc: "Đã đến giờ."
"A?" Nam tử đầu trọc như mới vừa phục hồi tinh thần lại, sau đó bày ra vẻ mặt khổ sở, "Hạ lão sư, xin lỗi, ta quên gọi điện thoại cho Hoa ca, vừa rồi chỉ mãi nghe hai người đánh đàn..."
"Ngươi muốn nói chúng ta đàn quá hay, ngươi nghe tới mê li cho nên quên mất sao?" Hạ Chí ngắt lời nam tử đầu trọc.
"Đúng đúng đúng, Hạ lão sư, chính là như vậy... A!" Nam tử đầu trọc còn chưa dứt lời đã hét thảm một tiếng, sau đó ôm bụng ngã trên sân khấu.
"Nói cứ như ngươi có thể nghe hiểu thật." Giọng điệu của Hạ Chí rất bình thản, "Hiện tại, để bốn thủ hạ của ngươi cùng đánh ngươi, mãi đến khi người tên Hoa ca kia đến mới có thể ngừng, hiểu chưa?"
"Hiểu, hiểu." Nam tử đầu trọc một tay ôm bụng, tay kia lấy điện thoại di động ra, bấm một số điện thoại, "Hoa ca, ta ở quán bar, ở đây có một người chửi ngươi, nói ngươi trên giường tối đa chỉ có thể kiên trì ba giây đồng hồ, còn nói ngươi vừa thấy hắn nhất định sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ... Hoa ca, ngươi đừng nóng giận... Được, Hoa ca, vậy ta chờ ngươi tới đây."
Để điện thoại di động xuống, nam tử đầu trọc nhìn về phía Hạ Chí: "Xấu hổ, Hạ lão sư, ta chỉ có thể bịa chuyện như vậy mới có thể khiến Hoa ca nhanh chóng tới đây..."
"Đừng kéo dài thời gian, nếu ngươi không muốn để thủ hạ của ngươi đánh ngươi, ta chỉ có thể tự mình ra tay." Hạ Chí ngắt lời nam tử đầu trọc.
Nam tử đầu trọc vội vàng rống lên với bốn thanh niên tóc húi cua kia: "Bốn tên ngu xuẩn các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh mẹ nó đánh ta đi!"
Bốn thanh niên tóc húi cua ngẩn ngơ, sau đó lập tức động thủ, những người còn lại trong quán bar ngẩn người.
Cùng lúc đó, trong cục cảnh sát thành phố, Hạ Mạt đang lạnh lùng nhìn một mỹ nữ váy đỏ thành thục: "Không ngờ ngươi còn chưa rời khỏi nơi này?"