"Giám đốc Lý, giá cả này cũng quá mắc đi?" Thu Đồng nhìn nữ nhân viên ngân hàng đang ngồi đối diện, vị nữ giám đốc tới từ ngân hàng Thụy Ngân Thanh Cảng này cũng rất xinh đẹp, hơn nữa còn tương đối trẻ tuổi, đến mức Thu Đồng đã bắt đầu hoài nghi liệu có phải sắc lang Hạ Chí kia đã bị nữ giám đốc này lừa dối, cuối cùng ngây ngốc mà mua một ngọn núi kia không, bởi quyền sử dụng ngọn núi chỉ có năm mươi năm mà giá lại lên tới tám ức!
"Thu Đồng tiểu thư, đây là mảnh đất rất lớn, nếu tính theo diện tích, giá cả này đã rất rẻ rồi. Người đã mua ngọn núi này trước đó định dùng nó để khai phá bất động sản, muốn xây mấy chục ngôi biệt thự thậm chí là càng nhiều hơn trên núi cũng không thành vấn đề. Chỉ tính từ góc độ này, giá tám ức đã rất rẻ." Giám đốc Lý mỉm cười, "Đương nhiên, ta cũng hiểu suy nghĩ của Thu Đồng tiểu thư, Hạ tiên sinh mua ngọn núi này chỉ vì muốn xây một ngôi nhà cho các ngươi, nhưng chúng ta không thể vì các ngươi không khai phá thương nghiệp mà giảm giá cả ngọn núi được, giá cả tám ức thực sự không cao."
Dừng một chút, giám đốc Lý tiếp tục nói: "Thu Đồng tiểu thư, chúng ta đã thương lượng xong giá cả với Hạ tiên sinh, ta nghĩ hẳn ngươi cũng ủng hộ hắn."
Thu Đồng không nhịn được lại thầm mắng Hạ Chí, khi tên hỗn đản kia bàn giá cả không thể thương lượng với nàng trước sao?
"Giám đốc Lý, thật ra cả hai chúng ta đều rất rõ ràng, sẽ không có người nào thật sự mua ngọn núi kia để khai phá bất động sản kinh doanh, ta càng tin tưởng người đã mua ngọn núi này trước đó, đừng nói là tiêu tám ức, ngay cả tám ngàn vạn cũng không có." Thu Đồng chậm rãi nói: "Chẳng qua, nếu hắn đã thương lượng xong giá cả với các ngươi, vậy ta cũng sẽ không phản đối, ta sẽ ký hợp đồng, nhưng từ nay về sau, nếu còn có những chuyện tương tự, ta hy vọng các ngươi có thể trực tiếp thương lượng với ta."
"Thu Đồng tiểu thư, Hạ tiên sinh đã nói rất có thể ngươi sẽ cảm thấy đắt, nhưng hắn nói, chỉ cần ngươi thích, vĩnh viễn sẽ không đắt." Trên mặt giám đốc Lý hiện lên nụ cười xán lạn, "Đúng rồi, Hạ tiên sinh còn nói ngươi có một tấm chi phiếu cần trao đổi, cho nên chúng ta còn cố ý mang mấy thứ cần thiết đến, ngươi không cần tới ngân hàng, chúng ta có thể hoàn thành việc trao đổi ở nơi này."
"Giám đốc Lý, xin các ngươi chờ một chút, ta cần gọi luật sư của ta đến xem hợp đồng." Thu Đồng biểu hiện rất khách khí, nhưng trong lòng lại tiếp tục mắng Hạ Chí, tên hỗn đản này vừa lời được mười ức lập tức hận không thể tiêu sạch đi đúng không? Cho dù nàng rất thích chỗ ấy thật, cũng không cần tiêu tám ức để mua lại, đúng không? Thậm chí nàng còn hoài nghi, tên hỗn đản kia hơn phân nửa là muốn chừa chút tiền cho nàng tiêu vặt, nên mới để lại hai ngàn vạn, nếu không, rất có thể hắn vừa mở miệng, mười ức này sẽ trực tiếp không còn.
"Không thành vấn đề, Thu Đồng tiểu thư, ngươi cứ để luật sư của ngươi xem hợp đồng, chúng ta sẽ chờ." Thoạt nhìn, tâm tình của giám đốc Lý rất không tồi, thật ra đây cũng là chuyện rất bình thường, bởi đây là một khoản nghiệp vụ rất lớn.
Hơn nữa, không chỉ là vấn đề hoàn thành khoản nghiệp vụ này, nếu không nằm ngoài dự liệu, nàng còn lấy được một khách hàng lớn.
Tuy trong lòng Thu Đồng rất bất mãn với Hạ Chí, nhưng khi làm việc nàng vẫn đủ nghiêm túc, rất nhanh nàng đã gọi điện thoại cho Hàn Tiếu, để Hàn Tiếu tới đây xem hợp đồng. Thật ra nàng vốn muốn tiếp tục đàm phán với ngân hàng, có thể giảm được chút tiền nào thì hay chút ấy, chỉ có điều suy xét tới danh dự và uy tín của Hạ Chí, nếu Hạ Chí đã thương lượng xong với ngân hàng mà nàng lại đổi ý, vậy cho dù là Hạ Chí hay là nàng đều sẽ biến thành người uy tín và danh dự có vấn đề.
Hơn nữa, vấn đề giá trị một khu đất thật sự có liên quan tới công dụng, tựa như trường trung học phổ thông Minh Nhật, trong mắt người khác, nếu thuần túy xem nơi này như một trường học, vậy một trường học lỗ vốn mấy năm liên tục đúng là không đáng một đồng, nhưng nếu xây dựng bất động sản ở đây có thể biến trường học thành nơi giá trị trăm ức. Vấn đề nằm ở chỗ nàng sẽ không thật sự khai phá bất động sản trong trường trung học phổ thông Minh Nhật, mà nàng cũng tin chắc, Hạ Chí sẽ không khai phá khu bất động sản gì trên ngọn núi kia, tên kia chỉ muốn xây nhà ở chung với nàng mà thôi!
"Nghĩ khá lắm." Thu Đồng thầm lẩm bẩm, tên hỗn đản kia tự tin tới quá mức, nàng không thể để hắn được như nguyện!
Cả ngày Thu Đồng đều bề bộn nhiều việc, khi Hàn Tiếu kiểm tra hợp đồng, nàng đã đi tìm Mạc Ngữ, mà rất nhanh Mạc Ngữ đã cung cấp đủ loại số liệu chuẩn xác mà nàng muốn. Sau khi Hàn Tiếu xác nhận hợp đồng không có vấn đề, Thu Đồng mới ký hợp đồng với ngân hàng, sau đó nàng trao đổi chi phiếu trước, dùng tám ức trong đó để chi trả, hai ngàn vạn còn lại thì giữ trong tài khoản của nàng.
Đây là lần đầu tiên Thu Đồng bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy, nhưng có lẽ là vì khoản tiền kia tới cũng khá dễ, chí ít, trong cảm giác của nàng cũng là rất dễ dàng, cho nên khi tiêu đi cũng không cảm thấy đau lòng quá mức. Có điều Thu Đồng đã quyết định, sau này nàng không thể để Hạ Chí dùng tiền lung tung như vậy, tên kia kiếm tiền rất khá, nhưng tiêu tiền lại càng khá hơn.
"Kiếm tiền vốn là sở trường của ta." Trong lòng Thu Đồng ít nhiều gì cũng có chút phiền muộn, sau đó nàng lại quyết định, vị giám đốc Lý kia đã mở đủ loại tài khoản đầu tư cho nàng, cổ phiếu ngoại hối các loại đều có hết. Mặc dù hiện tại nàng chưa hoàn toàn quen thuộc thị trường chứng khoán trong nước, nhưng từ mấy năm trước nàng đã bắt đầu đầu tư thị trường nước ngoài. Trước đây nàng không có nhiều tiền, nhưng bây giờ, hai ngàn vạn này đã có thể tính là một khoản tiền rất lớn, cũng tới lúc nàng nên trổ tài.
"Lưu manh đáng chết, ta không tin khả năng kiếm tiền của ta kém ngươi!" Thu Đồng thầm cắn răng, thật ra nàng cũng có lòng háo thắng, nhưng từ sau khi Hạ Chí xuất hiện, nàng hệt như bình hoa di động, mà nàng tuyệt không muốn làm bình hoa!