Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 362 - Chương 362: Chỉ Lần Này (2)

Chưa xác định
Chương 362: Chỉ lần này (2)

Nhân viên ngân hàng rời đi trong sự hài lòng vô tận, mà Thu Đồng lại bắt đầu thương lượng chuyện hợp đồng với Hàn Tiếu, lần này là hợp đồng giúp đỡ học sinh nghèo khó. Sau mấy giờ, hai người quyết định bản hợp đồng sau cùng, sau đó, Thu Đồng trực tiếp công bố quyết định và hợp đồng này ra.

Kế hoạch giúp đỡ mới sẽ bắt đầu được tiến hành từ năm sau, những học sinh đã học ở đây từ trước sẽ không bị ảnh hưởng, vẫn có thể học tập xong ở trường trung học phổ thông Minh Nhật mà không phải gánh bất kỳ nghĩa vụ gì, nhưng nếu những học sinh này muốn ký hợp đồng giúp đỡ mới, trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng rất hoan nghênh.

Một ngày này đã được định là sẽ thuộc về trường trung học phổ thông Minh Nhật, đầu tiên là đủ loại truyền thông mạng vòng bạn bè bị màn tú ân ái quá rêu rao của Hạ Chí và Thu Đồng phủ kín, sau đó, kế hoạch giúp đỡ mới của trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng bắt đầu bốc lửa trên internet.

Kế hoạch này gần như được mọi người nhất trí khen ngợi, mỗi năm trường trung học phổ thông Minh Nhật cho học sinh nghèo khó hai vạn, đương nhiên số tiền kia không thể khiến những học sinh nghèo khó sống cuộc sống xa hoa, nhưng có thể khiến mỗi học sinh nộp học phí xong vẫn có thể cơm áo không lo, đồng thời còn có thể tham gia vài hoạt động giải trí thích hợp, mà đối với những học sinh tương đối tiết kiệm, bọn họ còn có thể để dành được một khoản. Trên thực tế, trên mạng, không ít người cảm thấy trường học cho hơi nhiều tiền, bọn hắn cảm thấy một năm một vạn đã đủ rồi.

Về phần nghĩa vụ học sinh cần phải gánh vác thật sự quá ít, trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không yêu cầu mỗi học sinh được nhà trường giúp đỡ nhất định phải có thành tích thật tốt, chỉ cần không bị đuổi học, khoản trợ giúp sẽ không thiếu hao, thậm chí sau khi thi lên đại học còn có thể tiếp tục được trường trung học phổ thông Minh Nhật giúp đỡ. Về phần sau khi đi làm cần quyên lại 10% thu nhập cho trường trung học phổ thông Minh Nhật, điều khoản này vẻn vẹn chỉ nhằm vào những người có thu nhập mỗi năm hơn trăm vạn. Dưới cái nhìn của mọi người, trường học đã giúp ngươi được đi học miễn phí, sau khi ngươi tốt nghiệp có thể kiếm nhiều tiền, việc quyên tiền hồi báo không phải là chuyện hiển nhiên sao?

Hơn nữa, thu nhập hằng năm hơn trăm vạn, có quyên ra 10% cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với người quyên tiền, đồng thời còn có thể mang đến danh tiếng thật tốt cho những người này. Nói ngắn lại, dưới cái nhìn của mọi người, kế hoạch trợ giúp này thật không có bất kỳ điểm gì đáng chê trách.

Trên diễn đàn Minh Nhật có người đăng một bài: "Chuẩn bị đi ký hợp đồng, chẳng qua ta còn chưa đủ mười tám, phải để phụ thân ta tới ký giúp ta."

"Ta cũng đã gọi điện thoại cho phụ thân ta."

"Mẫu thân ta cũng nói có thể ký."

"Ta đã mười tám tuổi, ha ha ha, chính ta đi ký."

Phía dưới bài post có rất nhiều bình luận, rất nhiều người đều nói muốn đi ký hợp đồng, cũng có một vài người nói muốn thương lượng với người nhà, thậm chí còn có mấy người nói bản thân vừa tới phòng làm việc của hiệu trưởng, đáng tiếc hiệu trưởng đang bận rộn, muốn ký hợp đồng phải đợi tới ngày mai.

Thật ra hiện tại Thu Đồng cũng không bận quá, nàng chỉ cảm thấy hơi đau đầu. Hàn Tiếu đã rời đi, nếu nói bận, hiện tại Hàn Tiếu mới là người bận rộn thật sự. Chuyện hợp đồng của Trần Thiên Thành, chuyện tiếp thu tài sản của Quan Vũ, còn có chuyện của bản thân Thu Đồng, ví dụ như bản quyền đoạn video khiêu vũ của nàng trước đó, bản quyền hình ảnh của nàng… Tất cả những thứ này đều cần Hàn Tiếu đích thân kiểm định.

Thu Đồng ngồi trong phòng làm việc, dùng hai ngón tay nhỏ nhắn xoa xoa đầu, sau đó nàng lại lui về phía sau, dựa vào ghế, nhắm mắt lại. Cũng không biết qua bao lâu, nàng mới mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, mà giờ khắc này, trong đôi mắt mờ mịt của nàng thoáng có chút thanh tỉnh, tầm mắt đột nhiên quét về phía máy vi tính, nàng lập tức ngẩn ngơ, hiện tại đã bảy giờ kém?

Dù là ban ngày, trong văn phòng vẫn sáng đèn, vì thế nàng không hề ý thức được hiện tại trời đã tối. Sau đó, đột nhiên nàng nghĩ tới một việc, vội vàng cầm điện thoại di động lên nhìn xem có cuộc gọi nhỡ nào không.

"Không đúng, mình còn chưa lưu số điện thoại của tên hỗn đản kia, hắn vốn không thể gọi cho mình." Đột nhiên Thu Đồng nhớ tới vấn đề này, đương nhiên tên hỗn đản trong miệng nàng chính là Hạ Chí, bởi vì đột nhiên nàng nghĩ đến hiện tại Hạ Chí còn chưa xuất hiện, không phải hắn còn đang ở trên núi đấy chứ?

Trong lúc nhất thời, Thu Đồng lại cảm thấy có chút bối rối, đến bây giờ tên kia còn chưa xuất hiện, hơn phân nửa là còn chưa trở về, rốt cuộc nàng có cần đi đón hắn không?

Tuy sáng sớm khi nàng rời đi có nói sẽ không tới đón hắn, Hạ Chí cũng nói nàng không cần đi đón hắn, nhưng vấn đề là, hiện tại hắn còn chưa trở lại, mà trời cũng đã tối, nếu hiện tại hắn còn chưa về, há chẳng phải hắn định qua đêm trên núi?

"Quên đi, chỉ lần này!" Rốt cục Thu Đồng vẫn đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, không bao lâu sau, nàng đã lái chiếc Lamborghini hiệu Hạ Chí kia ra khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật.

Khi Thu Đồng lái Lamborghini tới đỉnh núi, sắc trời đã tối hẳn, thế nhưng lúc nàng dừng xe lại phát hiện trên đỉnh núi không một bóng người, Hạ Chí vốn không ở nơi này.

Xuống xe, nhìn bốn phía chung quanh, mặc dù hiện tại là buổi tối, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy biển rộng phía dưới, khiến người ta có cảm giác xinh đẹp thần bí.

Gió núi hơi lớn, cũng có chút lạnh, Thu Đồng không tự chủ được mà rùng mình, trong lòng đột nhiên hơi bất an. Trước khi tới nơi này nàng không sợ hãi chút nào, bởi vì nàng cho rằng Hạ Chí đang ở đây, nhưng bây giờ, đột nhiên nàng lại ý thức được, lúc này, một mình đi tới nơi như vậy không phải lựa chọn sáng suốt.

"Hay là trở về thôi." Thu Đồng lập tức quyết định, xoay người chuẩn bị lên xe.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có một tia sáng chiếu về phía Thu Đồng, tia sáng chói mắt khiến Thu Đồng không cách nào mở mắt.

Bình Luận (0)
Comment